BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 4: KẺ CHIÊU HỒN - Trang 55

gọi là Bóng tối “Ta cần cô bé nói cho ta biết…”, Aoife mở lời “Cô sẽ làm
hại tôi sao?” Sophie đột nhiên hỏi Aoife ngạc nhiên. “Chắc chắn là không
rồi.”
“Tốt.” Sophie lăn ra khỏi cái võng và té xuống sàn. Cô bé hơi lắc lư. “Tôi
cần chút gì bỏ bụng”, cô ngừng lại một chút. “Tôi đói ngấu rồi. Cô có chút
bánh trái gì không?” Aoife chớp mắt Cô ta bước đến trước mặt Sophie. “À,
không. Thực ra thì, ta không ăn. Không phải loại thức ăn mà cô nói tới.”
“Tôi cần ăn chút gì đó. Đồ ăn thật. Không phải thịt sống.” Sophie nói
nhanh, cái bụng cô đang réo ầm ầm. “Và không hành tây nữa.” “Hành tây
thì sao?” Aoife hỏi “Tôi không ưa vị đó.” Con thuyền bỏ neo tại vùng vịnh
thuộc Sausalito. Nó có dạng một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật – trông giống
như tầng trên của một căn nhà được đặt xuống nước vậy. Nó được sơn đi
sơn lại 2 lần bằng màu xanh lá – mỗi lần với một sắc thái khác nhau –
nhưng khí biển và thời gian đã mài mòn phần bề mặt và lớp sơn giờ tróc ra
thành từng mảng, để lộ các lằn gỗ bên dưới. Không hề có động cơ, mà rõ
ràng là con thuyền cũng chẳng hề nhổ neo đã từ lâu lắm rồi
Sophie và Aoife ngồi trên hai chiếc ghế nhựa màu trắng ở boong tàu.
Sophie đã ăn hết hai quả chuối, một quả cam, một quả lê và giờ đang tiếp
tục nhấm nháp nửa ký nho, vừa ăn cô vừa búng cho đám hạt rơi cả xuống
biển “Ta không phải kẻ thù của cô.” Aoife mở lời. “Cũng không phải bạn.”
Cô nhanh chóng nói thêm. “Ta chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với
Scathach.” “Sao cô lại quan tâm chứ?” Sophie tò mò, nhìn chằm chằm vào
người phụ nữ tóc đỏ. Dù đôi mắt của Aoife bị che đằng sau cặp kính tối
màu, Sophie có thể cảm nhận chúng đang xoáy sâu vào mình. “Tôi nghĩ hai
người không nói chuyện với nhau cả hàng thế kỷ rồi.” “Dù sao nó vẫn là
em ta. Nó là… gia đình. Là trách nhiệm của ta.” Sophie gật đầu. Cô bé hiểu
rõ điều này. Cô luôn thấy phải có trách nhiệm để mắt đến em trai mình – dù
cậu ta có thể tự chăm lo cho mình cực tốt chăng nữa. “Cô biết được bao
nhiêu về chuyện xảy ra những ngày qua?” Cô bé hỏi. “Chẳng có gì.” Aoife
đáp. “Ta cảm thấy Scathach ra đi và ta đến đây ngay lập tức.” “Cô đang ở
đâu?” “Sa mạc Gobi.” Sophie búng một hạt nho bằng hai ngón tay rồi nhìn
nó rơi xuống biển. “Nằm ở Mông Cổ, phải không?” “Đúng vậy ” “Scatty

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.