đàn ông đeo móc câu ấy đã nói ông ta từng ở đó và nhìn thấy những cảnh
tượng tuyệt vời.
Một trăm bậc...
Abraham đã sống có lẽ đến mười ngàn năm, và vẫn còn quá nhiều điều
ông muốn thực hiện.
Một trăm mười...
Điều ông muốn nhìn thấy còn nhiều hơn. Ông sắp bỏ lỡ niềm vui khám
phá.
Một trăm hai mươi....
Nhưng vượt trên bất kỳ điều gì khác ...
Một trăm ba mươi...
... ông sắp mất Tsagaglalal.
Một trăm ba mươi hai.
Bước chân dừng lại.
"Tôi yêu bà", ông nói như thở.
Tsagaglalal đứng trên bậc thang, chờ đợi. Abraham luôn dặn bà không
bao giờ được lần lữa trên những bậc thang này. Có ít nhất mười hai cổng
tuyến tỏa ra từ dãy cầu thang, và chúng cắt giao với ít nhất chừng đó
Vưong quốc Bóng tối nữa.
Bà cảm thấy ngọn tháp rung bần bật và một luồng hơi nóng bất chợt
chạy khắp cơ thể bà. Bà nhìn xuống và thấy một hoa văn trên bậc thang bà
đang đứng, có gì đó trước giờ bà chưa bao giờ để ý: một hình mặt trời và
mặt trăng được kết từ hàng ngàn viên gạch bằng vàng và bạc.
Luồng điện Tsagaglalal lóe lên và bầu không khí tràn ngập mùi hương
hoa lài.
Núi lửa phun trào ngay bên dưới nền Tor Ri. Ngọn tháp bị xé toạc, đồng
thời bị nuốt chửng vào dòng dung nham sôi sùng sục. Chỉ trong quãng thời
gian của mười hai nhịp tim đập, ngọn tháp pha lê và tất cả mọi thứ nó chứa
trong đó vụt tan biến sạch.