với cử động tự do mới mẻ. Bà quay người đi vào giữa đầu cầu thang hoàn
toàn vui mừng vì đã có thể lướt xoay tròn.
Gần như từ khi mua nhà, phòng ngủ để không này được dùng làm kho
chứa. Nó chất đầy những thứ bừa bộn cả trăm năm: va li, sách, tạp chí, mấy
mẩu đồ gỗ, một cái ghế da nứt gãy, một cái bàn viết có trang trí và một tá
bao tải đen nhét đầy quần áo cũ mà có lần bà đã nghĩ đến việc vất bỏ vào
thùng rác cho tới khi nhận ra rằng có thể chúng sẽ thành thời trang trở lại.
Có một lá cờ Mỹ cổ trên đó các ngôi sao xếp thành vòng tròn bên cạnh một
tấm áp phích được đóng khung quảng cáo phim King Kong bản gốc do
Edgar Wallace ký. Nơi cuối phòng, ném vào một góc, một nửa đã bị chôn
đằng sau một đống tạp chí National Geographic gáy màu vàng, là một cái
tủ bằng gỗ anh đào xấu xí kiểu của vua Louis XV từ thế kỷ mười tám.
Tsagaglalal băng qua phòng, cố kéo đống tạp chí qua một bên để đến
được cái tủ. Cánh cửa tủ đang khóa và không có cái chìa nào trong lỗ khóa
tròn bằng kim loại. Đứng nhón chân, Tsagaglalal với tới cánh cửa nằm sau
một vòng cuộn trang trí bằng gỗ và những ngón tay dò dẫm của bà tìm thấy
chiếc chìa khóa lớn bằng đồng thau treo trên một cái đinh cong vòng. Nhấc
chìa khóa ra khỏi đinh, một luồng ký ức bất chợt ùa về: lần cuối cùng bà
mở cái tủ này là khi bà từ Berlin trở về vào cuối Chiến tranh Thế giới Thứ
hai. Nước mắt ứa ra lích chích đằng sau mắt, nung đốt cổ họng bà. Trên
đường trở về New York, bà đã dừng chân ở London và gặp em trai,
Gilgamesh. Ông ấy không biết mình là ai, thậm chí còn không nhớ mình có
một người chị, mặc dù cũng nhận ra là có quen biết bà. Bà đã ngồi với ông
ta nơi đống đổ nát của một ngôi nhà bị thả bom trong khu East End của
London và xem qua mười ngàn trang giấy ông đang cất ở đó. Họ đã trải qua
buổi chiều hồi tưởng về quá khứ, đi từ giấy thường đến giấy da, rồi giấy da
bê, và cuối cùng tiếp tục đến vỏ cây và những tờ giấy mỏng tang gần như
bằng vàng trong suốt, cho tới khi bà có thể chỉ ra tên mình được viết bằng
chữ in và bằng ngôn ngữ mà con người vẫn chưa khám phá ra. Họ đã cùng
khóc khi bà nhắc cho ông nhớ họ đã từng là người thế nào. "Em sẽ không
bao giờ quên chị," ông ta nói khi bà đứng lên đi. Bà quan sát ông nguệch
ngoạc viết tên bà trên những mẩu giấy nhưng biết rằng ông sẽ chẳng thể