BÍ MẬT ĐẢO LINCOLN - Trang 301

Trong trường hợp này Gédéon Spilett và Cyrus Smith đã làm theo cái lẽ

phải đơn giản ấy, và họ đã hành động y như một nhà phẫu thuật tài nghệ
nhất. Họ đặt các miếng gạc bằng vải gai lên cả hai vết thương của Harbert
bất hạnh và liên tục dấp nước vào.

Trong khi đó, chàng thủy thủ nhóm lửa trong lò và xem xét căn nhà nhỏ

của Ayrton, ở đây có đủ mọi thứ cần thiết cho cuộc sống. Từ đường của cây
phong và các cây lá thuốc mà tự Harbert hái bên bờ hồ Grant, họ đã nấu
thành một loại nước giải khát và đổ vài thìa nhỏ vào miệng chú bé, nhưng
bệnh nhân không có cảm giác gì. Nhiệt độ của chú vẫn rất cao, suốt ngày
chú vẫn không tỉnh. Tính mạng của Harbert treo trên sợi tóc, mà sợi tóc ấy,
có thể đứt bất kỳ lúc nào.

Sang ngày hôm sau, 12 tháng mười một, những người di dân thấy hy

vọng chút ít. Harbert đã tỉnh dậy sau cơn ngất kéo dài. Chú đã mở mắt và
nhận ra Cyrus Smith, nhà báo và Pencroff đang cúi trên người chú. Thậm
chí chú đã nói được vài lời. Mọi chuyện xảy ra chú không nhớ gì hết.
Gédéon Spilett kể lại tóm tắt sự việc đã diễn ra cho chú nghe và năn nỉ chú
phải hết sức nằm yên, bởi vì, mặc dù nguy hiểm đã qua, nhưng cần phải
làm sao cho vết thương sớm thành sẹo. Tuy vậy, Harbert hầu như đã không
cảm thấy đau, còn nước lạnh được dấp vào thường xuyên thì đã ngăn chặn
được quá trình viêm nhiễm. Mủ được trích ra đều đặn, nhiệt độ không lên
nữa, vì vậy đã có thể hy vọng rằng vết thương đáng sợ sẽ khỏi mà không có
phức tạp gì. Pencroff lần đầu tiên thở phào nhẹ nhõm. Chàng đã biến thành
“cô hộ lý” thực sự, chăm sóc cho “thằng bé cưng” của mình, y như một
người mẹ hiền vậy.

Harbert lại thiếp đi, nhưng lần này giấc ngủ bình yên…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.