BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 165

Chương 13

Khoảng hai phút sau thì Simon trông thấy nhóm người anh đã dự đoán
trước đó, bao gồm bác sĩ, Bá tước Westcliff, bà Peyton và Lillian Bowman.
Đứng dựa lưng vào tường, Simon nhìn họ dò xét. Anh thầm thích thú trước
sự chán ghét lồ lộ giữa Westcliff và tiểu thư Bowman. Qua thái độ thù địch
không buồn che giấu mà hai người dành cho nhau thì đủ hiểu họ vừa trao
đổi với nhau vài lời.

Bác sĩ là một ông già đáng kính đã phục vụ Westcliff cùng toàn thể gia
quyến của Bá tước, gia đình Marsden, gần ba thập kỷ qua. Liếc nhìn Simon
với đôi mắt sắc sảo trũng sâu trên gương mặt in hằn dấu ấn tuổi tác, ông nói
với vẻ điềm tĩnh lạ thường. “Ông Hunt, tôi nghe kể là ông đã giúp đưa quý
cô ấy về phòng?”

Simon cộc cằn mô tả tình trạng và triệu chứng của Annabelle cho bác sĩ,
quyết định bỏ qua chi tiết anh, chứ không phải Daisy, mới là người phát
hiện ra vài vết cắn trên mắt cá chân của Annabelle. Bà Peyton chăm chú
lắng nghe với vẻ mặt tái nhợt. Vẫn còn sửng sốt, Bá tước Westcliff cúi
xuống thì thầm gì đó với bà Peyton, rồi bà gật đầu cảm ơn rối rít. Simon
đoán Westcliff đã hứa rằng con gái bà sẽ được chăm sóc tốt nhất có thể cho
đến khi hồi phục hoàn toàn.

“Tất nhiên tôi sẽ không xác nhận ý kiến của ông Hunt cho đến khi tôi khám
xong cho cô ấy,” bác sĩ nhận định. “Nhưng trong trường hợp cơn bệnh thực
sự xuất phát từ nguyên nhân bị rắn vipe cắn thì bệnh nhân được khuyên
uống ngay một ít cỏ vấn vương...”

“Cô ấy đang uống một ít rồi,” Simon ngắt lời. “Tôi đã nhờ người mang đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.