BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 167

Bá tước nhướn hàng lông mày đen quan sát Simon với thái độ hạ cố đầy
thích thú. “Ông ta là bác sĩ giỏi nhất ở Hampshire rồi. Đi xuống lầu thôi
Hunt. Đi làm một ly brandy.”

Simon liếc nhìn cánh cửa đóng kín. “Để sau đi.”

Westcliff nói với giọng quá êm ái du dương quá mức cần thiết, “À, thứ lỗi
cho tôi. Tất nhiên anh muốn đợi ngoài cửa như một con chó hoang chờ đồ
ăn thừa trong bếp. Tôi sẽ ngồi trong phòng làm việc, hãy làm một gã tốt
bụng và chạy xuống báo cho tôi nếu có tin tức gì mới nhé.”

Vẻ mặt hết sức khổ sở, Simon ném cho Westcliff cái nhìn lạnh lẽo rồi bật
lưng khỏi tường. “Được rồi,” anh càu nhàu. “Tôi sẽ đi.”

Bá tước gật đầu hài lòng. “Bác sĩ sẽ báo cáo với tôi mọi chuyện sau khi ông
ta chẩn đoán xong cho tiểu thư Peyton.”

Đi cùng Westcliff xuống sảnh lớn, Simon bắt đầu tự kiểm những hành vi
của mình trong vài phút vừa qua. Đó là một trải nghiệm mới, bị cảm xúc
dẫn dắt thay vì lý trí, và anh không thích nó. Tuy nhiên, có vẻ như chuyện
đó cũng chẳng quan trọng. Lúc đầu khi mới phát hiện Annabelle bị bệnh,
anh cảm thấy lồng ngực trống rỗng đau đớn, như thể tim anh đã bị ai đó lấy
mất rồi. Anh chưa bao giờ nghi ngờ chuyện mình sẽ làm bất cứ việc gì để
cô được an toàn và thoải mái. Thế rồi cái khoảnh khắc khi Annabelle cố hít
thở, nhìn anh bằng đôi mắt đau đớn và sợ hãi, anh đã có thể làm bất cứ
chuyện gì vì cô. Bất cứ chuyện gì.

Chúa giúp anh nếu Annabelle nhận ra cô có quyền lực như thế nào đối với
anh... một thứ quyền lực có thể trở thành mối nguy cho lòng tự tôn và tự
chủ. Anh muốn sở hữu toàn bộ thể xác và tâm hồn cô, cho đến tận từng
ngóc ngách riêng tư nhất. Càng ngày anh càng si mê cô đến độ chính anh
cũng phải kinh ngạc về mình. Và không ai trong số những người anh quen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.