BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 166

khoảng mười lăm phút trước.”

Ông bác sĩ quan sát Hunt với một vẻ bực mình đặc biệt dành cho những
người đưa ra chẩn đoán mà không có một bằng cấp y tế nào. “Cỏ vấn vương
có thành phần gây nghiện, thưa ông Hunt, và có khả năng gây thương tổn
nếu bệnh nhân không mang nọc độc của rắn trong người. Đáng lẽ ông nên
đợi ý kiến của bác sĩ trước khi sử dụng.”

“Triệu chứng bị rắn vipe cắn là không thể lầm lẫn được,” Simon cáu kỉnh
đáp, mong sao ông lão thôi nấn ná ở hành lang mà đi làm việc của mình
nhanh nhanh lên. “Và tôi muốn làm dịu sự khó chịu của tiểu thư Peyton
càng nhanh càng tốt.”

Ông lão nhướn cặp chân mày bạc trắng. “Ông khá chắc chắn về nhận định
của mình thì phải,” bác sĩ châm biếm.

“Đúng vậy,” Simon độp lại ngay.

Bất thình lình ngài Bá tước bật cười khe khẽ và đặt tay lên vai bác sĩ. “Tôi e
là chúng ta sẽ phải đứng ngoài này mãi nếu ông vẫn muốn thuyết phục bạn
tôi rằng anh ta đã sai về một điều gì đó. ‘Ngoan cố’ là tính từ nhẹ nhàng
nhất có thể dùng để nói về ông Hunt đây. Tôi cam đoan với ông, tốt hơn hết
ông nên dành sức mà chăm sóc cho tiểu thư Peyton.”

“Có lẽ vậy,” bác sĩ gắt gỏng đáp. “Mặc dù tôi ngờ rằng sự có mặt của tôi là
thừa thãi vì khả năng chẩn bệnh siêu phàm của ông Hunt.” Buông một lời
bình luận cay nghiệt rồi ông lão vào phòng, theo sau là bà Peyton và Lillian
Bowman.

Bị bỏ lại ngoài hành lang với Westcliff, Simon đảo mắt, “Lão già bẳn tính,”
anh nói thầm. “Anh có thể tìm được người nào hom hem hơn nữa không
Westcliff? Tôi ngờ rằng lão ta còn không thể nghe hoặc thấy rõ cho cái trò
chẩn đoán chết tiệt của lão.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.