BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 168

biết, nhất là Westcliff, có thể hiểu được điều này. Trước giờ Westcliff vẫn
luôn kìm giữ cảm xúc lẫn khao khát của bản thân, và bày tỏ sự khinh miệt
với những kẻ tự biến mình thành ngớ ngẩn vì cái gọi là tình yêu.

Và đây không phải là tình yêu... Simon không thể nào lại đi xa đến thế.
Nhưng nó cũng vượt xa sự ham muốn đơn thuần. Nó không chấp nhận bất
cứ điều gì khác ngoài sự chiếm hữu tuyệt đối.

Khoác lên một cái mặt nạ trắng trơn để che giấu mọi nét mặt, Simon theo
Westcliff vào phòng làm việc.

Đó là một căn phòng nhỏ giản dị, ốp gỗ sồi sáng bóng, chỉ có duy nhất một
dãy cửa sổ lắp kính mờ ở một bên tường để trang trí. Với những góc cạnh
sắc nét và đồ nội thất vừa đủ dùng, phòng làm việc này không phải là một
nơi dễ chịu. Tuy nhiên thì đây là chốn chỉ dành cho đàn ông hút thuốc, uống
rượu và nói chuyện thẳng thắn với nhau. Ngả người xuống một trong những
cái ghế cứng đặt sau bàn giấy, Simon nhận ly brandy từ tay Westcliff và đặt
xuống mà không hề nhấp môi. Anh đưa cái ly lên và gật đầu tỏ ý cảm ơn
khi Bá tước rót thêm rượu.

Trước khi Westcliff có thể mở miệng tuôn ra một tràng đả kích nhằm vào
Annabelle thì Simon đã chuyển đề tài bằng câu bình phẩm, “Có vẻ như
annh không hòa thuận lắm với tiểu thư Bowman.”

Nhắc đến Lillian Bowman quả là kế nghi binh hiệu quả khôn lường.
Westcliff càu nhàu đáp, “Con chuột xấu tính đó dám ám chỉ tai nạn xảy ra
với tiểu thư Peyton là lỗi của tôi,” Bá tước vừa nói vừa rót thêm brandy cho
mình.

Simon nhướn mày. “Sao lại là lỗi của anh được?”

“Chắc tiểu thư Bowman cho rằng với tư cách là chủ nhà, trách nhiệm của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.