BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 176

thứ này ngay ngoài cửa. Ai đó đã để lại mà không kèm lời nhắn, cũng
không nói gửi cho ai. Nhìn bên ngoài thì chúng còn mới nguyên. Con có
nghĩ cái này là từ một trong những cô bạn của con không? Chắc vậy rồi.
Một món quà kỳ cục thế này chỉ có thể đến từ mấy cô gái Mỹ.”

Nâng người lên trên một cái gối, Annabelle thấy một món đồ đặt trên đùi
mình, và cô quan sát chúng với vẻ kinh ngạc. Một đôi bốt được cột với
nhau bằng dải nơ đỏ sang trọng. Da thuộc mềm mại, nhuộm màu đồng thời
trang, và bóng loáng như gương. Với gót thấp lót da và đế giày đóng sát,
đôi bốt cao tới mắt cá chân này tinh tế nhưng rất thời trang. Chúng được
trang trí bằng những chiếc lá thêu tinh xảo xuống tới qua ngón chân. Chằm
chằm ngó đôi bốt, Annabelle cảm thấy một tràng cười dâng lên nơi cổ họng.

“Hẳn là cái này đến từ chị em nhà Bowman rồi,” cô nói... nhưng cô biết rõ
hơn thế.

Đôi bốt là món quà của Simon Hunt, người thừa hiểu rằng quý ông tuyệt
đối không nên gửi một phần trang phục cho phụ nữ. Cô nghĩ mình nên trả
lại chúng ngay lập tức, mặc dù tay cô thì đang ôm chặt đôi giày vào ngực.
Chỉ có Simon Hunt là nghĩ ra trò tặng cô một thứ thực dụng và riêng tư
thiếu đứng đắn như thế.

Mỉm cười, cô mở dây nơ đỏ và cầm một chiếc bốt lên. Nó nhẹ đến đáng
ngạc nhiên, và chỉ cần nhìn qua cô cũng biết là chúng vừa khít chân mình.
Nhưng làm thế nào Hunt biết cỡ chân của cô mà đặt hàng, và anh tìm ra đôi
giày này ở đâu? Cô chậm rãi lần ngón tay theo đường chỉ thêu nối đế giày
với phần trên màu đồng sáng loáng.

“Chúng đẹp quá,” Philippa nhận xét. “Đi đôi này ở ngoại ô lầy lội là quá tốt
rồi.”

Annabelle nâng một chiếc bốt lên mũi, hít hà cái mùi tươi mới sạch sẽ của
lớp da bóng lộn. Cô miết đầu ngón tay lên phần da mềm mại phía trên, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.