BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 177

lật ra mặt sau kiểm tra như thể đây là một vật vô giá. “Con đi bộ ở đồng quê
thế là đủ lắm rồi,” cô mỉm cười. “Đôi bốt này sẽ rất vững chãi trên những
con đường rải sỏi trong vườn.”

Bà Philippa trìu mến nhìn Annabell và vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô,
“Mẹ không nghĩ một đôi giày mới có thể làm tinh thần con phấn chấn hơn
như thế, nhưng mẹ rất mừng. Mẹ sẽ gọi cho con một khay súp và gà nướng
nhé con yêu? Con cần phải ăn gì đó trước khi uống thuốc.”

Annabelle nhăn mặt, “Vâng, con sẽ ăn súp.”

Gật đầu hài lòng, bà Philippa với tay lấy đôi bốt. “Mẹ sẽ nhấc chúng ra khỏi
đùi con và để ở...”

“Chưa được,” Annabelle lẩm bẩm và ôm khư khư lấy đôi bốt.

Philippa mỉm cười và rung chuông gọi người hầu.

Khi ngả người ra sau và miết đầu ngón tay khắp lớp da mềm mại,
Annabelle thấy gánh nặng trong lồng ngực đã phần nào tan biến. Không còn
nghi ngờ gì nữa, nọc rắn đã bắt đầu mất tác dụng... nhưng điều đó không thể
giải thích tại sao bỗng nhiên cô lại cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên nhường
ấy.

Có lẽ cô nên cảm ơn Simon Hunt, tất nhiên, và cho anh biết rằng món quà
của anh hết sức thiếu đứng đắn. Và nếu anh thừa nhận mình chính là người
đã lén đặt đôi bốt này ở đây thì cô sẽ phải trả lại thôi. Thứ gì đó đại loại như
một tập thơ, một thanh kẹo bơ cứng, hoặc một bó hoa sẽ thích hợp hơn
nhiều. Nhưng không món quà nào có thể khiến cô xúc động như món quà
này.

Annabelle giữ đôi bốt cạnh mình suốt cả đêm, bất chấp mẹ cô đã cảnh báo
để giày dép trên giường là điềm gở. Khi sắp chìm vào giấc ngủ trong tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.