BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 180

“Con sẽ uống mà,” Annabelle hứa và cười thật tươi. Cô vẫn giữ nụ cười đó
cho đến khi bà Philippa rời khỏi phòng. Bà vừa đi khuất tầm mắt thì
Annabelle lập tức ngả người ra chiếc trường kỷ và cẩn thận đổ chén trà qua
cửa sổ.

Thở dài hài lòng, Annabelle cuộn mình vào góc trường kỷ. Thi thoảng có
tiếng ồn ở đâu đó vang lên khuấy động không gian tĩnh mịch, tiếng đĩa vỡ,
tiếng làu bàu của bà quản gia, tiếng chổi quét thảm ở hành lang. Thả tay
trên bậu cửa sổ, Annabelle ngả người về chỗ một tia sáng mặt trời để chúng
sưởi ấm mặt mình. Cô nhắm mắt lắng nghe tiếng vo ve của những con ong
lười biếng bay từ búp hoa tú cầu đỏ hồng sang những cuốn đậu mỏng manh
ngọt ngào vươn qua tấm liếp. Mặc dù Annabelle vẫn còn rất yếu nhưng cảm
giác được ngồi giữa khung trời ấm áp mơ màng sưởi nắng như một con mèo
thế này thật dễ chịu.

Cô chậm rãi quay lại khi nghe thấy tiếng động từ cửa ra vào... một tiếng gõ
cửa nhẹ hẫng, như thể vị khách còn ngần ngừ không muốn phá vỡ cơn mơ
màng của cô bằng tiếng gõ cửa lớn hơn. Chớp chớp mắt vì bị lóa,
Annabelle tiếp tục ngồi kiểu hai chân khoanh lại. Luồng sáng chói lòa dần
dần dịu lại, và cô thấy mình đang nhìn chằm chằm vào dáng người vạm vỡ
của Simon Hunt. Anh đang đứng dựa vai vào khung cửa, dáng vẻ ngông
nghênh tự mãn không chút lúng túng. Anh nghiêng nghiêng đầu quan sát cô
với vẻ mặt thật khó dò.

Nhịp tim Annabelle mỗi lúc một tăng lên dữ dội. Như thường lệ, Hunt ăn
mặc không chê vào đâu được, nhưng quần áo trang nhã không thể che giấu
được sức lực sung mãn dường như đang toát ra từ anh. Cô nhớ lại cánh tay
và vòm ngực rắn rỏi của anh khi bế cô, bàn tay anh chạm vào cơ thể cô... ôi,
rồi từ nay cô sẽ không thể nào nhìn anh mà không nhớ đến chúng được nữa!

“Trông em giống một con bướm vừa bay vào từ khu vườn vậy,” anh nói
khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.