BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 182

sẽ vào canh chừng cô. Tuy nhiên, trước khi chuyện đó xảy ra thì Annabelle
quyết định sẽ nói về đôi giày.

“Ông Hunt,” cô thận trọng mở lời. “Có chuyện này tôi phải hỏi ông...”

“Chuyện gì?”

Đôi mắt của anh chắc chắn là nơi hấp dẫn nhất, Annabelle xao xuyến nghĩ.
Sôi nổi và tràn đầy sức sống, chúng làm cô tự hỏi tại sao người ta lại thích
mắt xanh hơn mắt đen được nhỉ. Không sắc xanh nào có thể truyền tải được
trí thông minh bị kìm nén đang lẩn mình trong những tầng sâu nơi đôi mắt
đen láy của Simon Hunt.

Dù cố gắng hết sức nhưng Annabelle cũng không nghĩ ra được cách nào tế
nhị để hỏi anh. Sau khi im lặng so đo nhiều cụm từ, cuối cùng cô chọn cách
hỏi thẳng, “Có phải ông là người gửi đôi bốt không?”

Khuôn mặt anh chẳng biểu lộ điều gì cả. “Bốt? Tôi e rằng mình không hiểu
ý em, tiểu thư Peyton ạ. Có phải em đang dùng phép ẩn dụ, hoặc là chúng ta
đang nói về thứ dùng để đi thật?”

“Đôi bốt cao đến mắt cá chân,” Annabelle vừa nói vừa nhìn anh với sự nghi
ngại không buồn che giấu. “Một đôi bốt mới được đặt đằng sau cánh cửa
phòng tôi hôm qua.”

“Tôi cực kỳ vui mừng vì được thảo luận về bất cứ chi tiết nào trong tủ áo
của em, thưa tiểu thư Peyton, nhưng tôi e rằng mình không biết gì về một
đôi bốt. Tuy nhiên, tôi thấy nhẹ lòng vì em đã tìm ra được một đôi. Trừ phi,
tất nhiên rồi, em muốn cư xử như một bữa buffet biết đi cho động vật hoang
dã ở Hampshire này.”

Annabelle quan sát anh một lúc lâu. Bất chấp sự phủ nhận của anh, vẫn có
điều gì đó bên dưới vẻ ngoài dửng dưng của anh... một vài tia sáng nghịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.