BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 184

“Cờ đam? Có, thỉnh thoảng...”

“Không, không phải cờ đam. Cờ Vua kìa.”

Annabelle lắc đầu, co người vào góc trường kỷ. “Chưa, tôi chưa từng chơi
cờ Vua. Và tôi không muốn tỏ ra khó gần, nhưng... vào thời điểm này, tôi
không có tâm trạng thử điều gì đó khó như là...”

“Vậy thì đây là lúc để em học hỏi,” Hunt nói, đi về phía góc kệ lấy ra một
hộp gỗ tinh xảo. “Người ta thường nói bạn sẽ không bao giờ biết rõ về một
ai đó cho đến khi bạn chơi cờ với anh ta.”

Annabelle thận trọng quan sát Hunt, cảm thấy lo lắng vì ý tưởng ở riêng với
anh... và hoàn toàn bị điều khiển bởi sự dịu dàng có tính toán của anh. Gần
như kiểu anh đang dỗ ngọt để cô tin lời anh. Sự dịu dàng mềm mỏng trong
cung cách của Simon có vẻ thật kỳ quặc so với hình ảnh một gã phóng đãng
cay độc mà cô vốn luôn mường tượng về con người này.

“Anh có tin chuyện đó không?” cô hỏi.

“Tất nhiên không,” Hunt mang cái hộp đến bàn rồi mở nó ra, bên trong là
những quân cờ bằng mã não và ngà voi được chạm khắc tỉ mỉ đến từng chi
tiết. Anh nhìn cô khiêu khích. “Sự thật là, bạn không bao giờ biết rõ về một
người đàn ông cho đến khi bạn mượn tiền anh ta. Và bạn không thể biết rõ
một phụ nữ cho đến khi bạn ngủ trên giường cô ta.”

Tất nhiên anh cố tình nói như thế để làm cô thất kinh. Và anh đã thành
công, bất chấp Annabelle cố gắng hết sức che giấu phản ứng của mình.
“Ông Hunt,” cô nói mà lòng cảm thấy như chết chìm trong đôi mắt biết
cười của anh, “nếu ông tiếp tục có những bình phẩm thô tục như thế thì tôi
sẽ buộc lòng phải mời ông rời khỏi phòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.