BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 183

ngợm lóe lên trong mắt anh... “Vậy là ông phủ nhận chuyện tặng bốt cho
tôi?”

“Tôi cực lực phủ nhận.”

“Nhưng tôi thắc mắc... nếu có ai đó muốn gửi một đôi bốt cho một quý cô
nhưng lại không muốn cho cô ta biết... thì làm sao mà người đó biết chính
xác cỡ chân của cô ta?”

“Việc đó tương đối dễ dàng...” anh lơ đãng. “Tôi có thể hình dung một kẻ
liều lĩnh nào đó chỉ cần yêu cầu một cô hầu mò lấy đôi dép mang trong nhà
của quý cô đó. Rồi anh ta có thể đem đến cho thợ đóng giày địa phương. Và
trả một cái giá xứng đáng để ông ta dẹp hết những việc khác mà gia công
một đôi giày mới ngay lập tức.”

“Thế thì hơi quá phiền toái nếu anh ta muốn trót lọt,” Annabelle lẩm bẩm.

Mắt Hunt bất chợt lóe lên một tia ranh mãnh. “Không phiền toái bằng nỗi
ám ảnh phải bế một phụ nữ bị thương lên ba tầng lầu mỗi lần cô ta đi dép.”

Annabelle nhận ra anh sẽ không bao giờ thừa nhận đã tặng đôi bốt cho cô -
điều này vừa cho phép cô giữ lại chúng, vừa đảm bảo rằng cô không bao
giờ có thể cảm ơn anh. Và cô biết đó là anh - cô có thể thấy điều đó trên
mặt anh.

“Ông Hunt,” cô nói chân thành. “Tôi... tôi ước gì...” cô ngập ngừng không
tìm được từ ngữ thích hợp để rồi đành nhìn anh tuyệt vọng.

Cảm thấy tội nghiệp cho cô, Hunt đứng dậy đi về góc phòng, cầm lấy một
bàn trò chơi hình tròn nhỏ. Nó có chu vi khoảng hơn nửa mét, được thiết kế
khéo léo cho phép người chơi búng tay trên đỉnh để chuyển từ bàn cờ Vua
sang cờ đam. “Em có chơi không?” anh hỏi bâng quơ và đặt bàn cờ trước
mặt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.