BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 185

“Thứ lỗi cho tôi,” lời xin lỗi bật ra ngay tức thì của anh không lừa được cô.
“Chỉ là tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội có thể làm em đỏ mặt. Tôi chưa từng
gặp người phụ nữ nào hay đỏ mặt giống em.”

Màu hồng bắt đầu nơi cổ cô giờ đã lan sang đến bím tóc. “Tôi không đời
nào đỏ mặt. Chỉ là ở gần ông tôi...” Im bặt, cô nhìn anh đăm đăm với vẻ
sửng sốt bừng bừng phẫn nộ khiến anh phải cười phá lên.

“Từ giây phút này tôi sẽ cư xử phải phép,” anh nói. “Đừng đuổi tôi đi.”

Cô nhìn anh vẻ lưỡng lự, bàn tay run run đưa lên trán, và biểu hiện yếu đuối
về mặt thể chất ấy của cô càng làm anh nói nhỏ nhẹ hơn. “Được rồi mà,”
anh thì thầm. “Để tôi ở lại nhé Annabelle.”

Chớp mắt, cô loạng choạng gật đầu và ngồi xuống trường kỷ trong lúc Hunt
mở trò chơi. Anh chạm tay vào những quân cờ nhẹ nhàng và khéo léo đến
mức đáng ngạc nhiên nếu căn cứ theo kích thước bàn tay anh. Bàn tay xù xì
thô ráp, cô nghĩ... rám nắng và rắn rỏi, với một chỏm lông đen ở phần mu.

Lúc này Hunt đang nửa đứng nửa ngồi cao hơn Annabelle, và cô chợt nhận
ra mùi hương khiêu khích của anh, mùi hồ cứng và xà phòng cạo râu lấn át
mùi da dẻ đàn ông sạch sẽ... và còn thứ mùi gì đó rất khó nắm bắt... mùi vị
ngọt ngào từ hơi thở của anh, như thể anh vừa ăn lê, hoặc có lẽ một lát dứa.
Khi ngẩng lên nhìn anh, cô nhận ra chẳng cần tốn mấy sức lực anh cũng có
thể cúi xuống hôn cô. Ý nghĩ đó làm cô run lẩy bẩy. Cô thực lòng muốn
cảm nhận miệng anh trên miệng cô, để hít lấy sự ngọt ngào thoáng qua từ
hơi thở của anh. Cô muốn anh ôm cô lần nữa.

Ý nghĩ đó khiến mắt cô mở to. Vẻ bất động đột ngột của cô nhanh chóng
làm Hunt chú ý. Anh đưa mắt từ bàn cờ sang khuôn mặt đang ngẩng lên của
cô, và dù anh thấy gì từ nét mặt của cô đi nữa thì nó cũng khiến anh hụt hơi.
Không ai động đậy. Annabelle chỉ có thể chờ đợi trong im lặng, ngón tay cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.