BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 187

tay cô trước khi anh rụt tay lại. Cô cảm nhận được vết chai sạn trên ngón
tay của anh, cảm giác đó không khác cái lưỡi ram ráp của mèo là bao.
Điếng người vì phản ứng của mình với anh, Annabelle nhìn xuống quân cờ
trong tay.

“Đó là con Hậu, quân cờ quyền lực nhất trên bàn cờ. Nó có thể đi mọi
hướng và xa tùy ý.”

Trong điệu bộ anh nói chuyện không có chút gì cố tình khêu gợi... nhưng
khi anh nói nhẹ nhàng, như lúc này chẳng hạn, thì giọng điệu khàn khàn sâu
lắng của anh lại khiến ngón chân cô co quắp trong đôi dép.

“Mạnh hơn cả Vua sao?” cô hỏi.

“Ừ. Vua chỉ có thể di chuyển mỗi lần một ô. Nhưng Vua là quân quan trọng
nhất.”

“Nếu nó không phải là quân mạnh nhất thì tại sao nó lại quan trọng hơn
quân Hậu?”

“Vì nếu Vua bị bắt thì cuộc chơi kết thúc.” Với tay lấy quân cờ vừa đưa cô,
Hunt đổi nó qua một quân Tốt. Ngón tay anh lướt trên tay cô, tuy ngắn ngủi
nhưng sự vuốt ve thì không thể nhầm lẫn được. Mặc dù Annabelle biết
mình nên phản đối hành vi ngoài khuôn phép đó, nhưng thay vào đó cô lại
đang bần thần cả người, khớp tay cô đã trắng bệch vì cầm quân cờ bằng ngà
quá chặt. Hunt tiếp tục nói bằng một giọng trầm trầm bí ẩn. “Còn đây là
quân Tốt, được di chuyển mỗi lần một ô. Không thể lùi hay đi ra hai bên,
trừ khi nó ăn một quân khác. Hầu hết những người mới chơi thường thích đi
quân Tốt trước tiên, để khống chế được phần sân lớn hơn. Nhưng dùng
những quân khác sẽ là chiến thuật tốt hơn...”

Vừa tiếp tục giảng giải ý nghĩa và cách đi của từng quân cờ, Hunt vừa ấn
chúng vào lòng bàn tay Annabelle. Cô bị mê hoặc bởi những lần đụng chạm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.