BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 186

bấu chặt vào tấm vải bọc trường kỷ còn trong đầu cô tự hỏi anh có thể làm
gì tiếp theo.

Hunt phá vỡ không khí căng thẳng với một hơi thật sâu và nói giọng êm ái
ráo hoảnh. “Không... em vẫn chưa đủ khỏe.”

Thật khó mà nghe ra từng từ khi tim cứ đập thình thình như trống thế này.
“C...cái gì?” cô yếu ớt hỏi.

Dường như không thể ngăn mình lại được, Hunt đành đưa tay hất một lọn
tóc xoăn khỏi thái dương cô. Đầu ngón tay anh chạm nhẹ làm nóng bừng
làn da cô mềm mại, để lại một luồng cảm xúc trào dâng. “Tôi biết em đang
nghĩ gì. Và tin tôi đi, tôi cũng bị cám dỗ. Nhưng em còn quá yếu... và khả
năng tự chủ của tôi hôm nay khá yếu ớt.”

“Nếu ông đang ám chỉ là tôi...”

“Tôi không bao giờ phí thời gian cho mấy trò ám chỉ,” anh thì thầm, tiếp tục
công việc xếp bàn cờ. “Rõ ràng là em muốn tôi hôn em. Và tôi sẽ rất vui
được làm thế, khi nào đến thời điểm thích hợp. Nhưng bây giờ thì chưa.”

“Ông Hunt, ông thật quá...”

“Đúng, tôi biết,” anh nhe răng cười. “Em sẽ làm mình dễ chịu bằng cách
ném một loạt tính từ vào mặt tôi, vì tôi đã nghe chúng suốt.” Ngồi xuống
ghế, Hunt ấn một quân cờ vào lòng bàn tay cô. Miếng mã não chạm khắc
nặng trịch và mát lạnh, bề mặt trơn láng của nó dần dần ấm lên khi cô chạm
vào.

“Cái tôi muốn ném vào ông không phải là tính từ,” Annabelle vặc lại. “Một
hoặc hai vật nhọn mới đủ đáp ứng nhu cầu của tôi.”

Một tràng cười ngặt nghẽo xé toạc ngực anh, ngón cái của anh chà chà ngón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.