BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 221

Hodgeham chòng chọc nhìn cô với vẻ giận dữ ngờ vực. “Rồi cô sẽ phải hối
hận,” lão nói, nước bọt lấm tấm trên môi.

Cô mỉm cười khinh miệt lạnh lùng, “Tôi không nghĩ vậy đâu.”

Trước khi Hodgeham thả cô ra, qua khóe mắt Annabelle đã kịp nhìn thấy
một chuyển động lướt ra khỏi góc hành lang. Quay đầu sang một bên, cô
thấy ai đó đang đi về phía mình - một người đàn ông đang di chuyển với tốc
độ của một con báo rình mồi. Hẳn là với anh ta thì cô và lão Hodgeham
đang ôm nhau say đắm.

“Bỏ tôi ra,” cô rít lên với Hodgeham và đẩy mạnh ngực lão. Lão lùi lại, cuối
cùng cho phép cô hít thở bình thường, và ném cho cô một cái liếc mắt ác ý
theo kiểu “mày cứ đợi xem” trước khi bỏ đi theo hướng ngược lại với người
đàn ông đang đến gần.

Lảo đảo, Annaeblle nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Simon Hunt khi
anh giữ lấy hai vai cô. Anh nhìn theo lão Hodgeham đang luống cuống bỏ
đi với một vẻ khát máu làm cô lạnh toát. Rồi anh nhìn xuống cô theo cái
cách khiến cô hụt cả hơi. Khoảnh khắc đó là lần đầu tiên cô thấy Simon
Hunt không còn cái vẻ ngoài phớt tỉnh bất cần đời cố hữu. Bất kể cô xúc
xiểm, chửi bới hay hắt hủi anh kiểu gì thì anh vẫn luôn đáp lại bằng một sự
tự tin trêu ngươi. Nhưng có vẻ cuối cùng cô cũng làm được chuyện gì đó
kích động cơn thịnh nộ kinh hoàng của anh. Anh có vẻ sắp bóp cổ cô tới
nơi.

“Ông bám theo tôi đấy à?” Cô nói với vẻ bình tĩnh căng thẳng, tự hỏi làm
thế nào mà anh xuất hiện đúng lúc như vậy.

“Tôi đã thấy em đi qua sảnh ngoài,” anh nói, “và Hodgeham lén theo em.
Tôi theo sau bởi vì tôi muốn biết giữa hai người có chuyện gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.