BÍ MẬT GIAO ƯỚC BÓNG TỐI - Trang 138

"Nó đúng là thuộc về em rồi."

"!"

Hành động của người tái hiện trong đầu tôi, từng chuyển động, từng

chuyển động một, từ đầu đến cuối. Chiếc khăn được người cài lên tóc như
biến thành một món trang sức vô giá. Trái tim tôi vẫn đập loạn không
ngừng. Tôi một lần nữa chìm trong ánh mắt người. Người con trai môi khẽ
cười, ánh mắt dịu dàng.

Nắng trên tóc người và bầu trời xanh nơi đáy mắt. Gương mặt anh

tuấn xa lạ mà vương vấn. Người mặc đồ đen, dù gương mặt còn phảng phất
đâu đó nét khả ái của một thiếu niên nhưng dung mạo đẹp tựa tranh vẽ ấy
lại toát ra khí chất điềm đạm chín chắn. Người kia có lẽ chỉ ngang tuổi tôi.

Tôi sau đó mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm người mới gặp.

Đến lời cảm ơn vì đã nhặt hộ chiếc khăn tôi cũng chưa nói.

"Cảm ơn ngài vì chiếc khăn."

"Chỉ là nó vừa hay bị thổi tới chỗ tôi."

Mình phải làm sao bây giờ. Mình không biết nên nói gì nữa. Cứ nhìn

vào người đó là mặt lại đỏ bừng. Lúc tôi cúi gằm mặt tránh ánh nhìn của
người kia thì cậu lại ngồi bệt xuống cạnh tôi.

"Quần áo của ngài sẽ bẩn mất."

"Gì cơ?"

"Ngài đang mặc lễ phục mà."

Nếu mặc lễ phục, vậy hẳn cậu là khách đến dự đám cưới của tôi.

"À... cứ kệ đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.