Bà tôi mỉm cười nhìn nó:
- Cháu biết khen bà rồi đấy.
Nói xong thì bà tôi đi. Mẹ tôi khóc nấc lên. Anh em tôi òa khóc theo.
Chúng tôi ôm lấy bà gọi mãi. Nhưng bà tôi không một lời đáp lại. Miệng bà
tôi thắm nước trầu, như đang mỉm cười.
Tôi chạy sang nhà ông Bộc. Nghe tôi báo là bà tôi đã mất, ông Bộc nấc
lên. Ông khóc ư ư trong cổ hng.
Khi ngôi mộ bà tôi được đắp kín bằng những mảng cỏ, thì ông Bộc ngồi
xuống và khóc. Bố tôi đỡ ông đứng dậy và mời ông về nhà.
- Anh chị cho phép tôi ở lại với bà cụ một lát. - Ông Bộc nói.
Gia đình tôi rời khu nghĩa địa. Đi một đoạn dài, tôi ngoái nhìn lại, ông
Bộc vẫn ngồi trước mộ bà tôi trong gió rét. Trên đầu ông, mây màu chì phủ
kín.