BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 173

Một lúc sau, hai người vẫn nói chuyện. Nắng đã lên cao hơn và chiếu
xuyên qua những tán cây rọi xuống đầu cả hai, bóng nắng ăn dần đến chân.
Cô gái thấy hơi nóng chút, Long cũng thấy vậy. Ngồi một lát, cô gái nói:
- Nắng lên cao rồi!
- Ừ nhỉ, thôi ta vào sảnh đằng kia cùng xem tranh đi! – Long đề nghị Đào.
Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng đứng lên, tay khẽ chỉnh lại tà váy. Hai người
đi ra phía đằng kia. Họ đi lững thững qua khuôn viên chính rồi vào một
sảnh khác, nơi đây tập trung treo các loại tranh chép những bức họa nổi
tiếng để bán. Có rất nhiều bức tranh trông rất quen, song Long tự nhủ “Ấy
chết, về tranh ảnh mình cũng chẳng biết gì nhiều, ngoại trừ vài ba tấm như
Nàng Mona Lisa, rồi … rồi cái gì nhỉ?”. Đứng xem một vài tấm tranh chép
nước ngoài, Đào hỏi Long:
- Anh có biết gì về tranh không?
Long nhún vai, định nói là “Không biết nhiều!” rồi anh lại chữa thẹn nói:
- Ờ, chỉ vài họa sỹ quá nổi tiếng.
- Hội họa cũng có quá nhiều thứ để tìm hiểu.
Đào lại cười nói:
- Em cũng không biết một chút gì hết! Hai ta giống nhau rồi, không am
hiểu tranh nước ngoài, lại đang đứng ở phòng tranh sao chép để bán.
Long cười cười nói:
- Không sao, nhưng không ai ngăn cản ta cảm nhận về tranh. Cảm nhận thì
mỗi người mỗi khác.
- Ư, có lẽ vậy! – Đào bĩu môi, cô hơi khẽ ngẩng cổ lên tán đồng với Long.
Đi xem qua vài bức, tình cờ họ đi đến bức Nàng Mona Lisa trên tường.
Long hơi vụt mừng như gặp đúng chuyện đã biết, anh nói song cũng không
tự tin lắm nên cố tình pha trò:
- Thế em biết bức này tên gì không?
- Không! Thật sự em không biết chút gì về tranh nước ngoài!
- Thật không? Em chưa bao giờ nghe nói về bức tranh này!
- Vâng, chưa bao giờ, thế nó tên gì? Sao chỉ có mỗi một cô gái hơi mập đẫy
đà đứng đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.