BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 224

lục đục ngoài cửa sổ đã cho Đào biết là có người rình mò cô. Cô kéo áo kéo
quần lên che lại phân nửa phần hở hang, định đi ra phía cửa.

Nam nói với Dương:
- Nó ra kìa. Định tấn công ta đấy!
- Anh Dương, chạy thôi …
Chưa nói hết lời, Nam đã bỏ chạy ra phía ngoài, cậu còn không quên một
câu:
- Em còn có cha mẹ gia … a… à!
Dương vẫn không nói gì, có vẻ anh còn tiếc cảnh tượng được ngắm nghía
thân thể lõa lồ của Đào, nên anh còn nán lại. Song con yêu tinh đã bước
gần đến cửa, anh lại ở thế cô, nghĩ là dù sao nó cũng là yêu tinh chứ không
phải người. Nên anh cũng bỏ chạy theo Nam. Khi Đào ra mở cửa nhìn, cô
không thấy ai, cô nhìn quanh, tưởng là một con cáo hay chó hoang đi lạc
qua đây vướng phải cành củi.
***

Hai trinh sát đã nhanh chân chui vào một bụi cây, nên Đào không thấy.
Nằm im một lát, Dương mới nghe tiếng nói khe khẽ “Anh Dương, anh lăn
sang một bên được không, anh đang nằm đè lên người em!” Hóa ra, Nam
biết thế nào con yêu tinh cũng ra cửa, nên anh không thể chạy một mạch
hết cái đường ven đèo được. Dương đuổi theo, vốn cũng cùng trong nghề
trinh sát với nhau, hiểu ẩn ý của Nam, anh cũng lao theo vào bụi cây, gấp
đến nỗi anh phóng qua đầu và rơi xuống người Nam. Dương vẫn không trả
lời. Nam mới nói “Nặng quá, anh đang đè lên không thở được”. Dương lí
nhí nói “Sụyt, từ từ đã, để xem con yêu tinh kia có đi ra đây không?” Được
một lúc, Dương mới lăn sang phía phải, Nam lồm cồm ngồi dậy.

Đào cũng ra mở cửa nhìn quanh, cô đứng ở cửa, rồi lại nhìn xuống cái áo
đang phanh phân nửa để hở hơn hai phần ba bầu ngực, nên thôi, cô không
đi ra ngoài. Cô cho rằng đúng là vừa có một con chồn chạy ngang qua
vướng phải khúc gỗ tại cửa. Đào lại trở vào nhà, cô thổi tắt nến, bước lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.