BÍ MẬT NGÔI NHÀ CUỐI HUYỆN - Trang 256

ba bánh làm sao đổ được nên có thể chạy như xe hơi. Nó chỉ đi đến nơi để
cái remote này, chứ không phải là xe tự động lái ngoài đường.
- Àh, em hiểu rồi, nó giống một chú ngựa chiến ngày xưa quá, khi ta huýt
sáo thì nó chạy lại chỗ chủ nhân.
- Đúng vậy, có điều đây là con ngựa bằng sắt, vô tri vô giác, nó không thể
vui cũng như không biết buồn cho chủ nhân đâu! Một cỗ máy mà!
- Hay thật, con người bây giờ tài giỏi quá!
- À, có lẽ em ở vùng núi non hẻo lánh này quá lâu, nên chưa bao giờ biết
được thế giới bên ngoài đã đi đến đâu! Công nghệ đã thay đổi mọi thứ, trên
thành phố giờ máy móc làm thay con người rất nhiều, nhiều nơi đã đưa
robot vào phục vụ con người …


Đào tần ngần lắng nghe mà cũng không hiểu thêm nhiều về ích lợi mà
Long nói ra. Ắt hẳn cô đã sống tách ly với xã hội quá lâu, cô chỉ học đến
cấp hai là nghỉ học, và mọi chuyện đến, Đào không hề rời khỏi khu vực này
đã nhiều năm. Đang mải đăm chiêu, cô bất ngờ khi Long hỏi:
- Em đoán kẻ lạ mặt đến đây là ai? Có phải lại một trong các cô sơn nữ ở
đây.
- Anh nói sao?
- Anh nói có cô sơn nữ nào như lúc nãy theo dõi anh, đã đến đây lúc ta ngủ,
vì súng của anh mất rồi, mà chúng ta không hề bị họ làm hại.
- Anh tìm lại xem …!


Long nhìn quanh một lần nữa, bằng kinh nghiệm trinh sát, anh hiểu và trả
lời ngay
- Em thấy không, súng anh để chung với ví và mấy thứ nữa, các thứ đã tìm
lại, remote bị ném đằng kia, chiếc xe chạy lại đây, còn khẩu súng không
còn, thì tìm làm gì nữa, nếu ai đó giấu quanh đây anh cũng không thể mất
cả buổi để lục từng bụi rậm, nhánh cây tại đây tìm súng.
- Anh chắc không!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.