BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 453

Phía dưới chân tường, sương tuyết dần tan, bụi thu hải đường đỏ tươi

ở bên kia góc tường nở hoa trong tĩnh lặng.

Thiếu nữ tựa nhẹ vào tường, hai tay ôm lấy cổ của thiếu niên, ngước

nhẹ đầu lên, nín khóc mỉm cười.

Thiếu niên cúi đầu, cười khẽ, không cãi lại.

Cũng được, cười đùa hay tức giận, tùy cô vậy.

Ở nơi dãy tường ngói cũ tối om này, không biết đã chốn giấu bao

nhiêu ‘nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản’*, đếm không hết cũng chẳng
nói rõ.

(*Tục ngữ Hán Việt: tình cảm của người phụ nữ thì tồn tại lâu, còn

anh hùng thì chỉ trong chốc lát.)

Về sau khi giảng bài, Chu Tư Việt lại kiên nhẫn rất nhiều, nhưng cũng

có lúc tính khí nóng nảy, bởi vì cảm thấy nha đầu này quả thật quá ngu
ngốc, dạy mấy trăm lần cái đề này rồi nhưng cuối cùng cũng vẫn cứ sai,
đúng là đầu gỗ.

Hôm nay, Đinh Tiễn đặt đề đã sửa lại trên bàn Chu Tư Việt chờ cậu về

kiểm tra, còn mình thì vội vã về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tắm rồi
ngủ.

Cô vừa vui vẻ ngâm nga bài hát vừa cởi quần áo ra ném lên giường,

đến khi vừa mặc quần ngủ vào thì.

“Cạch, cạch.”

Cửa mở ra, đi đôi theo đó là giọng nói không mấy kiên nhẫn của Chu

Tư Việt: “Mới vừa nói qua với cậu, tại sao lại sai nữa hả, rốt cuộc có
nghiêm túc nghe giảng không —— “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.