BÍ MẬT NƠI GÓC TỐI - Trang 456

Hai người ra ngoài, nhưng chưa ra được tới cửa, Tưởng Trầm không

phục cất giọng: “Mày cũng đừng khuyên tao, tao đã quyết định xong rồi.”

Từ nhỏ hai người lớn lên cùng nhau, làm sao không biết trong lòng đối

phương đang nghĩ gì? Cũng chưa hề lay động khi đã hạ quyết tâm. Chu Tư
Việt cũng biết rõ, Tưởng Trầm quyết định đi lính cũng không phải do xúc
động, từ nhỏ cả hai thường ngồi trong bụi cỏ, tán gẫu nói về chuyện ước
mơ sau này của mình.

Tưởng Trầm nói muốn tham gia quân ngũ.

Chu Tư Việt gập chân, tay đặt trên đầu gối, đụng vào vai Tưởng Trầm,

cười nói: “Được, mày đi nghĩa vụ, tao sẽ cho mày vũ khí tao nghiên cứu.”

Nghiên cứu vũ khí gì chứ.

Bom nguyên tử à?

Khi đó Tưởng Trầm cho rằng ước mơ của Chu Tư Việt là chuyên gia

vũ khí bom nguyên tử, chiến tranh ở Afghanistan xảy ra dồn dập liên tục,
nơi nơi đều gặp dân chạy nạn hoảng hốt chạy thoát thân, tiếng đại bác súng
đạn vang lên khắp phía, những ánh mắt vô tội tuyệt vọng lại tha thiết muốn
sống tiếp trên cõi đời này, thương xót lan tràn.

Bởi vì sao, bởi vì đây lời thời đại cá lớn nuốt cá bé, dân mạnh thì nước

mạnh.

Ai nói tham gia quân ngũ không có tiền đồ, ai nói năm tháng hòa bình

không có chiến tranh.

Tương lai ông đây phải bảo vệ mảnh đất này, thần ngăn chém thần,

phật cản giết phật!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.