BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 142

thảm trải sàn dày được dệt theo đơn đặt riêng cho căn phòng. Các thanh
dầm và cột đỡ đều được chạm trổ tinh vi và khảm xà cừ. Đồ đạc trong nhà
làm bằng gỗ đàn hương tỏa ra một mùi thơm dễ chịu. Thay vì dùng giấy
hay lụa để làm cửa sổ, ở đây chủ nhân đã dùng những mảnh vỏ sò mỏng để
tạo ra ánh sáng êm dịu lấp lánh ngũ sắc.

Khi vào tới viện tử phía trong, Lâm Phiên mỉm cười bảo, “Vì các thê thiếp
của thảo dân đã rời đi, nên thảo dân muốn mời ngài vào thăm buồng riêng
của họ.”

Địch Nhân Kiệt lịch sự khước từ, nhưng gia chủ cứ nài nỉ khiến huyện lệnh
hiểu Lâm Phiên muốn cho ông thấy hắn chẳng có gì phải che giấu cả.

Khi quay trở lại khách sảnh ban đầu, huyện lệnh uống tuần trà thứ hai và
hướng câu chuyện nói đến những điều chung chung hơn. Qua chuyện trò,
ông biết được Lâm Phiên còn là người cung phụng tài chính cho một số đại
quan ở kinh thành, hãng buôn của hắn có các chi nhánh ở hầu hết các trấn
thành lớn khắp Đại Đường. Cuối cùng, khi huyện lệnh cáo từ ra về, Lâm
Phiên trịnh trọng tiễn ông ra tận kiệu.

Trở về nha phủ, Địch Nhân Kiệt đi thẳng vào thư phòng và lơ đãng liếc
nhìn tập văn thư do lục sự đưa đến trong lúc ông vắng nhà. Ông cảm thấy
không thể nghĩ đến việc gì khác ngoài chuyến viếng thăm vừa rồi. Lâm
Phiên có một nguồn lực rộng lớn, hắn là đối thủ rất nguy hiểm. Liệu hắn có
mắc bẫy không? Huyện lệnh bắt đầu tỏ ra hoài nghi.

Ông còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì viên quản gia bước vào. Địch
Nhân Kiệt ngẩng đầu hỏi, “Ngươi đến đây làm gì? Mọi việc ở nhà đều ổn
cả chứ?”

Viên quản gia có vẻ bối rối, không biết phải trình bày thế nào về mục đích
chuyến viếng thăm của mình.

“Nào, nói đi chứ!” huyện lệnh sốt ruột thốt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.