BÍ MẬT QUẢ CHUÔNG - Trang 93

thân hình béo lùn, và rộng, xấu xí với khuôn mặt vuông có hàng ria mép
mỏng. Vừa nhìn thấy Đào Cam, gã đã quát lên với vẻ uy quyền cho thấy rõ
gã là quản gia, “Ngươi dám tự tiện vào nhà người ta thế này phải không?
Nếu cần thợ tranh thì tự bọn ta cũng có thể tìm được! Cút khỏi đây ngay,
quân vô lại!”

Đào Cam chỉ còn biết xin lỗi rồi bỏ đi, cánh cổng nặng nề đóng sầm lại sau
lưng. Y vừa thong thả bước đi, vừa suy nghĩ nhận định tình hình. Rõ ràng
là không thể làm được gì trước khi trời tối. Thế nên, thấy hôm nay là một
ngày thu đẹp trời, y quyết định ra tận khu ngoại vi Tây Bắc để thăm nông
trang của Lâm Phiên.

Y ra khỏi thành theo Bắc môn, đi bộ chưa đến nửa canh giờ thì tới bờ sông.
Dân Quảng Châu sống ở Phổ Dương không nhiều, cho nên y chỉ cần hỏi
người nông phu đầu tiên mình gặp là thấy ngay nông trang của Lâm Phiên.

Đó là khu đồng ruộng phì nhiêu màu mỡ, trải dài hơn một dặm dọc theo bờ
sông. Giữa khu đất là tòa nhà nông trang mới trát vữa, với hai dãy nhà sau
rộng rãi. Một con đường mòn dẫn từ nông trang tới bến nước riêng của nhà
họ Lâm, nơi có neo đậu một chiếc thuyền mành. Ngoài ba nam nhân đang
chuyển xuống thuyền những bao túi quấn rơm bện xung quanh, cả khu đất
có vẻ hoang vắng.

Vì không thấy gì khả nghi ở nơi đồng quê thanh bình này, Đào Cam liền
quay về Phổ Dương.

Vào tới thành, y dừng chân bước vào một quán ăn nhỏ và gọi cơm. Với tài
khéo ăn nói, y còn xin được tiểu nhị cho thêm đĩa hành tươi. Cuộc dạo chơi
đã làm cho y thấy ngon miệng, thế là y lùa cho đến hột cơm cuối cùng và
không bỏ lại giọt nước canh nào. Ăn xong, y gục đầu lên bàn, lấy tay làm
gối và chẳng mấy chốc đã ngủ ngon lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.