BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 133

Tôi đang định nói thêm, nhưng Ben lắc đầu, liếc nhìn người lái xe. Không
thể có chuyện anh ta nghe được gì qua thứ âm nhạc ‘đang thưởng thức’, kể
cả khi anh ta không vừa ầm ừ theo tiếng nhạc vừa đập tay tạo nên giai điệu
đệm riêng của mình. Nhưng tôi chợt nhớ lại bóng đen trong căn hộ của
mình và ngậm miệng im lặng.
Khi chúng tôi đi vào đường Soldier’s Field, điện thoại đi động của tôi lại
kêu vang trong túi. Tôi lấy ra nhìn số gọi tới: Matthew Morris.
“Ông ta phải không?” Ben hỏi.
Tôi gật đầu, đinh mở máy nghe, nhưng Ben lắc đầu. Cầm lấy chiếc điện
thoại từ tay tôi, anh ta tắt đi. Anh ta không giải thích gì, chỉ ngồi yên đó với
chiếc điện thoại trong tay, trong khi thành phố Boston trôi qua ngoài khung
cửa.
Tôi cảm thấy bực khi nhận ta mình đang nhìn chằm chằm vào tay anh ta.
Chúng tôi giữ im lặng trong suốt phần còn lại của hành trình.
Tại sân bay, Ben lao vào một đám đông đang xúm quanh những người
khuân vác hành lí bên ngoài nhà ga. Tôi rủa thầm, nắm chặt lấy chiếc túi
đựng sách và theo sau anh ta. Vừa đi được vài bước thì một chiếc quai kéo
được nhét vào bàn tay còn tự do của tôi. Tôi cúi xuống. Chiếc quai kéo
được gắn vào một chiếc vali đen có bánh xe. Tôi nhìn kĩ hơn. Đó là chiếc
vali hành lí của tôi.
“Nhưng đây là vé đi Los Angeles,” tôi nói khi chúng tôi lách ra khỏi hàng
người đang sốt ruột xếp sau mình.
“Đúng thế”.
“Cedar có sân bay mà”.
“Nếu chúng ta bay tới Cedar thì chỉ vài giờ sau ông bạn thám tử chánh
thanh tra của cô sẽ xuất hiện ngay”.
“Được. Nhưng Los Angeles ở xa quá. Ít nhất là sáu giờ chạy xe. Có thể là
mười”.
“Chúng ta sẽ không tới Los Angeles”.
Tôi nhìn lại chiếc vé. “Hãng U. S. Airways nghĩ là có đấy”.
“Cứ tin tôi,” anh ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.