BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 137

“Ở đâu?”
Anh ta lắc đầu. “Tôi sẽ cho cô biết khi chúng ta tới đó. Trong lúc chờ đợi
mọi việc liên quan đến an toàn cô phải làm theo tôi, nếu không tôi sẽ coi
như hợp đồng bị phá vỡ, và tôi và rút lui”.
“Một lời đe dọa chăng?”
“Đó là cách mọi việc diễn ra”.
Tôi gật đầu. “Được”.
“Vậy là đồng ý”. Anh ta chỉ về phía dãy điện thoại lắp trên tường. “Nếu cô
muốn kiểm tra hộp thư thoại của mình thì bây giờ là lúc thích hợp đấy”.
“Điện thoại di động của tôi đầu?”
“Hỏng rồi”.
“Nó vẫn còn tốt lúc ở trên taxi mà”.
“Giờ thì không”.
“Anh làm gì điện thoại của tôi rồi?”
“Giúp nó không phải chịu chung cảnh khốn khổ của chúng ta. Tôi xin lỗi,
Kate, nhưng chừng nào nó còn hoạt động, chừng đó cô có thể bị phát hiện
trong khoảng cách bằng chiều dài sân bóng đá, bất cứ đâu trên hành tinh
này”.
Đưa vali của tôi cho anh ta, tôi bước tới một trong các máy điện thoại, nạp
tiền vào máy rồi bấm số. Tôi có ba tin nhắn. Hai tin từ Herry. Cô ở đâu?
ông hỏi. Tin nhắn sau là lời yêu cầu. Hãy quay về. Trong lòng chợt nhói
đau với cảm giác có lỗi, tôi xóa cả hai tin nhắn.
Tin nhắn thứ ba từ Matthew. Tôi xin lỗi, Kate, giọng ông ta nói với vẻ lo
lắng lộ rõ. Cho dù cô đang làm gì, chắc là tôi đã làm rối tinh mọi thứ lên.
Khi tôi chia tay cô đi vào thư viện Houghton, tôi chờ đợi sẽ bị quay tơi tả
về cuốn Tuyển tập, nhưng thay vào đó một tay cớm người Anh lại hỏi tôi
liên tu bất tận về Francis Child. Lạ lùng hơn nữa là giấy tờ của Child
không còn trong kho lưu trữ, vì có ai đó đã yêu cầu tra cứu những tư liệu
này. Nhưng việc này chắc cô không lạ gì, bởi người đó chẳng phải ai khác
mà chính là cô.
Khi tay cớm biết chuyện, tôi nghĩ thầm chắc ông ta sẽ phải nổi điên lên,
nhưng ngược lại ông ta tỏ ra rất ít lời và lạnh lùng, một phản ứng còn tệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.