Cảm giác bâng khuâng hoài cổ đột ngột rời khỏi tôi lúc chiếc máy bay rung
nhẹ khi tiếp đất. Tôi kẹp những chiếc khăn giấy đầy ắp ghi chú của mình
vào trong cuốn sách rồi xếp lại vào túi; nhưng cảm giác lo lắng đang ám
ảnh mình thì tôi không sao dẹp đi được. Bên cạnh tôi, Ben ngoác miệng ra
ngáp, vươn vai ngồi dậy. Vài phút sau, tôi theo sau anh ta đi theo đường
ống dành cho hành khách từ máy bay ra cổng, tim đập thình thịch như đánh
trống.
Chẳng có ai liếc nhìn chúng tôi tới lần thứ hai. Không cảnh sát, chẳng ai cả.
Ở Las Vegas, những trang phục quá nổi bật tại Boston có thể sẽ là lớp vỏ
ngụy trang hiệu quả.
Mánh khóe của Ben đã có kết quả. Chúng tôi lách qua đám đông đang chen
chúc dưới những trần nhà lắp gương phản chiếu, vội vã băng qua trước
những màn hình lớn chiếu hình các vũ nữ và những tay chơi poker.
Chúng tôi kiếm được một chiếc Chevy loại khó lòng nhận dạng được với
màu sơn cũng khó lòng mô tả cho chính xác, thuê nó dưới một cái tên
không có chút nào liên quan tới Benjamin Pearl nhưng lại hoàn toàn khớp
với thẻ tín dụng và bằng lái xe mà anh ta móc từ ví ra, rồi phóng thẳng về
hướng đông bắc vào sa mạc Mojave.
18
Theo hướng bắc, ở phía xa những đám mây đùn lên bầu trời phía trên
những ngọn núi nhọn như răng cưa. Tới hút tầm mắt, có thể trông thấy
những bụi cây thấp tè nằm rải rác trong sa mạc. Đồng hồ trong xe cho biết
nhiệt độ bên ngoài là 47 độ, nhưng có vẻ con số này quá lạc quan so với
thực tế. Chỉ nhìn ánh nắng chói chang tôi cũng có thể đánh giá được mức
độ khắc nghiệt bên ngoài.
Ben phá vỡ cảm giác mơ màng của tôi. “Vậy tại sao Roz lại chọn cô để lái
xe vòng vèo qua vùng sa mạc núi non này nghiên cứu cho cuốn sách của bà
ấy? Cô là người gốc ở đây à?”
Tôi bật cười. “Không. Tôi từ khắp nơi và chẳng từ nơi nào cả. Cha mẹ tôi
đều làm ngoại giao. Nhưng tôi có bà bác có một trang trại nằm ở phía nam
nơi này, ở Arizona. Trên biên giới với Mexico”.