BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 150

Ông bật rủa. “Thế còn bộ sách của Chambers? Cô tìm thấy chứ?”
“Có”.
Tôi đợi ông hỏi bằng cách nào, nhưng hóa ra lần này lại đến lượt ông làm
tôi ngạc nhiên. “Dù cô tìm thấy gì đi nữa, Kate, hãy giao nó cho cảnh sát.
Để mặc họ tìm những cuốn Tuyển tập.” Khi tôi không trả lời, ông thở dài.
“Cô không muốn cảnh sát tìm lại được chúng sao?”
“Roz không muốn thế”.
“Roz đã không thể ngờ bà sẽ bị giết, còn cô sẽ gặp nguy hiểm”.
Gần như để xin lỗi, tôi nói: “Tôi chỉ lần theo một đầu mối khác thôi”.
Ông thở dài. “Hãy nhớ có một tên sát nhân đang chờ đợi cô ở cuối con
đường. Tôi không muốn cô làm chuyện này một mình”.
“Tôi không làm một mình”.
Đầu bên kia yên lặng một lát. “Tôi nên ghen tuông hay bật champagne
đây?” ông hỏi khi đã có thể nói được.
“Cả hai, nếu ông muốn”.
“Vậy đó là một anh chàng. Ai thế?”
“Một người có ích”.
“Tôi hi vọng điều đó có nghĩa anh ta là một tay súng giỏi.” Herry buồn rầu
nói. “Tôi sẽ cho cô biết ngay nếu tôi tìm được thêm điều gì khác, và cô cho
tôi biết khi nào cô quay về nhà. Cho tới lúc đó, hãy bảo trọng”. Vẻ nghi
ngờ trong giọng nói của ông không làm tôi phấn chấn lên được chút nào.
Ông tắt máy trước khi tôi kịp chào tạm biệt.
Tôi trả lại chiếc điện thoại, cảm thấy vừa buồn vừa nhẹ nhõm. Herry đã tận
tụy giúp tôi hết lần này đến lần khác, và để đổi lại, tôi đã bỏ mặc ông và
không báo cho ông những gì mình biết. Tôi thoáng tự hỏi liệu thái độ của
mình có thể bị coi là phản bội hay không, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ ý
nghĩ đó. Tôi đã không nói dối, và còn nhiều thời gian để kể cho Herry sự
thật.
Nếu tôi có thể tìm ra sự thật.
“Có phải cô nói đến tôi khi kể về một người có ích không?” Ben hỏi.
“Herry nói ông ấy hi vọng anh là một tay súng giỏi. Có phải vậy không?”
“Khi cần thiết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.