BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 167

Tôi nhìn lại phía sau. Một người đàn ông xuất hiện trong vùng ánh sáng và
bắt đầu chạy về phía tôi.
Tôi chạy vòng ra phía sau xe để nấp. Rồi đèn xe bật sáng, và tôi nghe thấy
tiếng cửa xe được mở khóa - và tôi nhận ra người đàn ông vừa chạy tới
chính là Ben, mang theo một chiếc túi và hai chiếc cốc giấy cao.
“Có chuyện gì thế?” anh ta hỏi.
“Tôi sẽ lái” tôi vừa thở hổn hển vừa mở cửa xe. “Lên xe đi”.

21

“Tôi nghe thấy âm thanh đó” tôi nói khi chúng tôi lái xe về phía đông rời
khỏi thành phố. “Nghe thấy hắn ta. Hắn rút dao ra”.
Ben dừng lấy sandwich ra khỏi túi, nhìn lên. “Cô chắc chứ? Họ đang đấu
kiếm trên sân khấu, Kate”.
“Hắn ở đó” tôi nghiến chặt hai hàm răng lại. “Ở văn khố”.
Anh ta mời tôi một chiếc sandwich, nhưng tôi lắc đầu. Rất có thể với anh ta
thức ăn cũng giống như giấc ngủ - chớp lấy bất cứ khi nào có cơ hội -
nhưng đó là thứ cuối cùng tôi muốn lúc nà. Tôi im lặng lái xe đi trong khi
anh ta ăn.
Con đường lượn vòng lên núi. Những cây bách xù và thông lùn những chỗ
cho những cây thông, rồi những cây thông được thay thế bằng những hàng
vân sam như những mũi tên đen sẫm chĩa lên trời. Rừng mỗi lúc một cao
hơn, dày hơn, mọc sát hai bên rìa đường, còn con đường xa lộ ngoằn
nghoèo như một dải ruy băng đen vẫn tiếp tục trườn lên cao hơn. Nhưng
ngôi sao ló ra khỏi ngọn cây tỏa ra ánh sáng bàng bạc mờ mờ, nhưng con
đường vẫn như một đường hầm xuyên qua màn đêm đen đặc. Khắp xung
quanh chúng tôi, thế giới như dừng lại và vắng lặng lạ lùng, trừ những tiếng
cành cây xào xạc, nhưng tôi vẫn không sao rũ bỏ được cảm giác bị theo dõi
đang ám ảnh.
“Tôi nghĩ có lẽ hắn đang bám theo” tôi khẽ nói.
Vo viên giấy gói chiếc sandwich của mình lại, Ben quay người nhìn qua
cửa sau. “Cô có thấy gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.