BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 175

Tôi im lặng làm theo.

22

Ben lái xe không bật đèn nhanh hơn tôi nhiều, chỉ dựa vào ánh trăng trên
cao rọi xuống cùng vài vì sao lác đác. Một lúc sau độ dốc của con đường
giảm dần và chúng tôi băng qua một cao nguyên bằng phẳng với những
trảng cỏ trải dài. Không cần đợi được yêu cầu, tôi ngồi quan sát con dường
phía sau chúng tôi nhưng không trông thấy gì ngoài những thân cây vả tảng
đá lẻ loi trông như những bóng ma.
Sau đó con đường đổ dốc đi thấp dần xuống. Cây cối thưa dần, chỉ còn
loáng thoáng rồi biến mất hoàn toàn. Tới chân núi, chúng tôi rẽ về phía
nam và Xa lộ số 89 và bắt đầu gặp xe cộ lưu thông, nhưng cũng không
nhiều lắm. Cứ hai mươi phút, một chiếc xe con hay một xe tải xuất hiện
trong tầm nhìn như muốn lao thẳng vào chúng tôi, nhưng đến phút chót lại
lao vụt qua ngay bên cạnh. Đi theo chân một vách đá sa thạch dốc đứng, có
cảm tưởng như chúng tôi đang đi dưới đáy một đại dương rộng mênh mông
tối mịt. Về phía bắc, khe nứt của Grand Canyon còn chìm sâu hơn trong
bóng tối. Tôi không còn thấy dấu vết của chiếc xe đã bám theo chúng tôi
trên núi.
Đến đâu đó phía bắc Flagstaff, tôi ngủ thiếp đi.
Tôi choàng tỉnh dậy trong tiếng động lạch cạch khi chiếc xe chuyển từ mặt
đường rải nhựa sang mặt đường lổn nhổn đá sỏi. Ben đã rẽ sang con đường
đất, và chúng tôi đang hướng tới một cụm đồi thấp trơ trụi rải rác những
cụm xương rồng và những bụi creosote. Toàn bộ mặt đất ngập trong một
thứ ánh sáng màu vàng nhạt.
“Gần tới rồi” Ben nói.
Đồng hồ chỉ sáu giờ. “Chúng ta tới sớm”.
“Cũng không quá sớm đâu”.
Không thấy đường xa lộ hay đường liên bang đâu cả. Cũng không có chiếc
xe nào trong tầm nhìn. Nhà cửa cũng không. “Có ai bám theo chúng ta
không?”
“Tôi không thấy ai cả”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.