BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 220

“Gã khốn kiếp đó đã đốt cháy một di sản quốc gia vào đúng phiên trực của
tôi” ông ta bực bội đáp. “Tôi muốn tóm hắn. Cô giúp tôi, và tôi sẽ giúp cô”.
Tôi liếc nhìn cánh cửa ở góc. Tiến sĩ Sanderson đang ở đâu? Ben đang ở
đâu? “Tôi cần một chút thời gian”.
“Cô không còn thời gian đâu. FBI vẫn đang truy lùng cô ở New Mexico.
Nhưng khi họ chấm dứt cuộc điều tra đó, họ sẽ đi đến cùng một kết luận
như tôi – cô đã bằng cách nào đó lên chiếc máy bay của bà Preston”.
“Không” không có lá thư tôi sẽ không đi đâu hết.
Cánh cửa hơi rung lên, và tôi lại lùi lại. Đặt những cuốn sách lên bệ một
cửa sổ, tôi lấy chiếc ghế kê cạnh bàn, sẵn sàng ném. Nếu bất cứ ai lao qua
cửa, ít nhất tôi sẽ thử cố thoát qua cửa sổ.
“Cô không thể tự mình chạy trốn mãi” Sinclair nói. “Theo nhìn nhận của
tôi, cô và tên sát nhân đang lần theo cùng một thứ, có nghĩa là mối đe dọa
từ hắn ta với cô còn nguy hiểm hơn từ cảnh sát”.
“Tôi biết, cảm ơn ông. Hắn ta ít nhiều cũng đã bảo tôi như vậy”.
“Cô đã nói chuyện với hắn?” Giọng ông ta thoáng vẻ tò mò.
“Hắn đã nói với tôi”.
“Cô nhận ra hắn không?”
“Không”.
Bên ngoài im lặng một lát. “Thế cô biết anh chàng đang đồng hành với
mình nhiều đến đâu?”
“Đủ để biết hắn không phải là anh ta, nếu đó là điều ông muốn nói”.
Vẻ gấp gáp của ông ta càng khẩn trương hơn. “Vậy thì còn ai khác có thể
gây ra vụ ở Utah?”
“Kẻ nào đó đã bám theo chúng tôi”.
“Cô thấy ai à?”
Trong góc, tôi nghe thấy cánh cửa mà tiến sĩ Sanderson dùng để rời khỏi
phòng được mở khóa và thấy nó mở ra với cảm giác vừa sợ hãi vừa hi
vọng. Liệu có phải là Sanderson không? Hay FBI? Tôi siết chặt lấy chiếc
ghế đang cầm trên tay.
Đó là Athenaide. Đặt ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, bà vẫy tôi đi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.