BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 259

gắn vào một sợi dây chuyền vàng nặng đang đeo quanh cổ. Phía hậu cảnh,
những ngọn lửa như đang bập bùng nhún nhảy.
“Ai đây?” tôi thở mạnh.
Henry chỉ vào những chữ cái màu đen chạy dọc mép trái của những ngọn
lửa: Nhưng mùa hè vĩnh cửu của em sẽ không phai nhạt. “Cô biết câu này
chứ?” ông hỏi với giọng khàn khàn.
Tôi gật đầu. Đây là một câu trích từ một trong những bài sonnet nổi tiếng
nhất của Shakespeare, bài thơ bắt đầu bằng câu: Tôi có nên ví em với một
ngày mùa hạ? Em đáng yêu hơn và cũng ấm áp hơn.
Giọng đọc truyền cảm của Henry vang lên trong xe:
Nhưng mùa hè vĩnh cửu của em sẽ không phai nhạt
Cũng không bao giờ mất đi vẻ đẹp
Và cái chết sẽ không bao giờ chiếm đoạt được em
Khi trên những dòng thơ bất tử em trẻ mãi cùng thời gian
Dừng lại, ông đọc hai câu thơ cuối cùng lên gần như một nhạc điệu:
Chừng nào con người còn thở, những đôi mắt còn nhìn
Chừng đó sẽ còn những dòng thơ này đem cho em sự sống.
Henry lắc đầu. “Không, William thì có, nhưng Shakespeare thì không”.
Ông gật đầu, như thể lắng nghe một giai điệu xa xăm vẳng lại. Rồi ông đọc
hai câu của một bài sonnet khác:
Dù những người đàn bà khác có gì để thỏa mãn đam mê, em có Will của em
Và một Will nữa, và nhiều Will hơn cần thiết
“Shakespeare nói như vậy với tình nhân của mình, về việc nàng có thêm
một người tình nữa… Một thanh niên trẻ mà nhà thơ đã đẩy vào vòng tay
tình nhân của mình, các vị thấy đấy, có vẻ như ở đây, có thêm một Will
nữa”. Ông thở dài. “Vậy không phải là Shakespeare, không. Mà là người
Shakespeare yêu mến”.
“Một trong số họ” Ben nói.
Henry nhìn anh ta trách móc. “Theo tôi đoán, chúng ta đang chiêm ngưỡng
chân dung của chàng trai tóc vàng trong những bài sonnet của Shakespeare,
đang bị thiêu đốt trong ngọn lửa vàng của tình yêu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.