BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 290

lợn thịt. Francis Bacon từng kể một câu chuyện về cha ông, một vị quan tòa
béo phệ như một con voi, một ngày nọ trước tòa đã được một tù nhân nhận
là họ hàng với lý do họ hắn ta là Hog. ‘Ta và ngươi chỉ là họ hàng sau khi
ngươi đã bị treo cổ, ’ vị quan tòa già đáp lại. ‘Vì Hog (lợn thịt) chỉ trở
thành Bacon (thịt muối) sau khi đã được treo cổ chu đáo’” Tôi không dám
nhìn Ben; tôi có thể cảm thấy cả người anh ta đang rung lên vì cố kìm nén
sự buồn cười. “Từ câu chuyện này, Shakespeare đã lặp lại trò đùa cũ đó”.
“Trong vở kịch Những bà vợ vui vẻ ở Windsor” Henry thở dài. “lợn-thiến-
bị-treo-cổ là cách gọi bóng gió của Bacon, tôi có thể cam đoan với anh
bạn”.
Ben không còn kìm được cười nữa.
Henry mặc kệ anh ta. “Vậy con chimera này dẫn chúng ta tới đâu đây?
Người mà Will - cho dù anh ta là ai - viết thư tới là St. Alban.”
“Lại là Bacon” tôi nói. “Đầu năm 1621, vua James đã phong ông ta làm tử
tước St. Alban”.
Ben đã dừng cười.
Henry lại cúi người ra trước. “Vậy Bacon là người duy nhất mà con thiên
nga không cho phép giễu cợt, và Will hứa sẽ đích thân viết thư chó St.
Alban”.
Tôi gật đầu.
“Bacon đã sống ở đâu?”
“Một tư dinh nhỏ có tên Gorhambury. Ngay ngoại ô thành phố St. Alban”.
“Barnes” Henry khẽ gọi. “đi tới St. Alban”.
“Không dễ vậy đâu” tôi sốt ruột nói. “Gorhambury - khu tư dinh mà Bacon
xây dựng làm nơi thư giãn tâm hồn - đã rơi vào cảnh đổ nát năm mươi năm
sau khi ông qua đời”.
“Nhất định phải còn lại thứ gì đó” Henry nói.
Tôi gõ các ngón tay lên đầu gối. “Có một bức tượng trong nhà thờ giáo khu
St. Alban của ông ta, như kiểu bức tượng Shakespeare tại Westminster,
nhưng nó đã bị soi mói từ đầu đến chân bởi những người nghiên cứu Bacon
từ suốt một trăm năm mươi năm nay”.
“Nghe không có vẻ hứa hẹn lắm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.