BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 309

thành lời.
“Chúng tôi phải đi” Henry nói.
“Tôi nghĩ đó là tất cả những điều tôi muốn biết vào lúc này” cha hiệu
trưởng nói, đột ngột trở nên nghiêm nghị. Ông cầm cuốn sách lên, và tôi
cũng đứng lên theo, sợ rằng ông sẽ mang nó đi, và không ai trong chúng tôi
còn có cơ hội nhìn lại nó. Thật ngạc nhiên, ông mang cuốn sách tới máy
photocopy và copy lại hình vẽ con quái vật. Cầm bản copy vẫn còn nóng
cùng với bản copy bìa sách tôi đã làm trước đó, ông đưa cả hai cho tôi.
“Cảm ơn cha” tôi ngỡ ngàng nói.
“Nếu cô tìm thấy dấu vết nào của người tu sĩ, hãy báo cho tôi biết”.
Tôi gật đầu. Chúng tôi đã mặc cả; tôi phải giữ lời.
“Bây giờ” cha hiệu trưởng nói nhanh. “Tôi đồng ý với Henry. Các vị nên
rời khỏi đây”. Ông dẫn chúng tôi đi nhanh ra cửa trước, chiếc áo chùng đen
có đai đỏ quệt nhẹ vào tường. “Cầu Chúa giúp các vị có những chuyến đi
an toàn và những ngày bình yên” ông nói trong khi chúng tôi bước ra ngoài
dưới bầu trời Tây Ban Nha nắng chói chang và vẫy taxi. Tôi thoáng nhìn
thấy ông lần cuối trên ngưỡng cửa, giữ cuốn sách trước ngực như thể một
chiếc khiên, rồi chúng tôi lao nhanh leo ngược lên ngọn đồi hướng ra sân
bay.
Tôi nhìn chăm chú vào những bản copy đang cầm trong tay. Tên tôi được
chôn vùi cùng thân thể
.
Không ai nói gì. Chúng tôi đều biết chúng tôi sắp đi đâu và tại sao. Có vẻ
như chuyến đi sẽ chẳng an toàn mà cũng không thể bình yên.

36

“Có cuốn Tuyển tập nào ở Stratford không?” Ben hỏi trong khi chiếc máy
bay rời đường băng quay trở lại Anh.
“Không phải là bản gốc. Strarford có ý nghĩa với những ngôi nhà hơn là
những cuốn sách. Tuy vậy ít nhất ở đó cũng có một bản sao rất đẹp của
Tuyển tập”.
“Ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.