BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 320

Chúng tôi cởi áo mưa ra trải quanh phiến đá đậy mộ; từ trong chiếc túi thể
thao, Ben lấy ra đục và xà beng, rồi chúng tôi thận trọng bắt tay làm việc.
Chúng tôi phải cậy phiến đá lên và nhấc qua một bên mà không được làm
vỡ.
Suốt một hồi tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng kim loại khẽ va chạm vào
đá và tiếng thở của chúng tôi. Tôi ngồi xuống nghỉ tay một lát. Ở đâu đó
phía sau, một tiếng động nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh và tôi sững người. Như thể
những đôi mắt tạc vào đá của những vị thánh và ác quỷ xung quanh chúng
tôi đã sống dậy, tôi chắc chắn chúng tôi đang bị theo dõi.
Tôi từ từ đứng dậy quay lại. Bóng đêm vẫn dày đặc như cũ.
Một quầng sáng chói mắt chiếu vào mặt tôi. Sinclair, tôi hoảng hốt chợt
nghĩ.
“Katharine!” một giọng nói vang lên. Không phải Sinclair. Không phải
cảnh sát. Athenaide. “Tránh khỏi ngôi mộ!” bà ta nói.
Tôi chần chừ.
“Làm vậy đi.” Ben khẽ nói.
Tôi bước sang một bên, tránh khỏi luồng sáng, và hiểu ra tại sao. Athenaide
đứng phía trước những băng ghế của dàn đồng ca, đưa tay thẳng về phía
tôi, và trong tay bà ta là một khẩu súng ngắn với nòng dài khác thường.
Một khẩu súng có lắp giảm thanh.
“Xa hơn nữa”.
Tôi nhích ra xa hơn.
“Cô ấy không có thứ bà muốn.” Henry nói.
“Tôi muốn Katharine.” Athenaide nói.
“Không!” Ben vừa nói vừa bước lên phía trước.
“Nhúc nhích là tôi bắn liền, ông Pearl”.
Anh ta đứng im.
“Bà muốn gì ở tôi?” tôi lấy hết bình tĩnh hỏi.
“Muốn cứu cô khỏi tay hai tên sát nhân”.
“Cái gì?”
“Nghĩ xem, Kate” một giọng khác vang lên từ phía những băng ghế kê giáp
bức tường phía bắc. Matthew. “Ai đã có mặt ở đó, mỗi khi có người bị giết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.