BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 34

một bức tượng, trống rỗng và dữ dội, nhưng không phải bằng cẩm thạch
trắng. Đó là một đôi mắt màu xanh lục, lẫn trong mái tóc ngắn sẫm màu
như của một cậu bé.
“Roz!” Tôi kêu lên thảng thốt.
Henry xuất hiện sau lưng tôi; theo sau ông là Cyril. Chen lên phía trước tôi,
Henry đặt hai ngón tay lên cổ bà; một lát sau, ông ngồi xuống lắc đầu,
không nói gì.
Bà ta đã chết.

4

Từ trong lồng ngực tôi, một hơi thở vừa như tiếng nức nở, vừa như tiếng
cười bật ra. Chiều hôm đó, tôi đã bất ngờ khi nhận ra tôi cao hơn Roz. Bao
năm qua, bà sừng sững như một người khổng lồ trong trí tưởng tượng của
tôi. Khi đã chết, trông bà thật nhỏ bé, gần như một đứa trẻ. Tại sao bà lại
chết?
Tôi được kéo ra xa một dịu dàng nhưng kiên quyết. “Kate” , Henry nói, và
tôi chợt nhận ra ông đã gọi tôi như thế ba lần liền. Tôi thấy mình đang ngồi
trên bậc tam cấp dẫn từ sân lên sân khấu, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân run
rẩy. Một chiếc áo khoác được choàng lên vai tôi.
“Uống cái này đi.” Henry nói, ấn vào tay tôi một chiếc cốc bạc. Dòng
whiskey nóng bỏng trôi xuống họng tôi, và tôi dần dần định thần lại. Phía
bên kia sân, một dải màu trắng đã được vẽ viền quanh thi thể. Hànhlang
tầng dưới đông chật nhân viên cứu hộ, lính cứu hỏa và cảnh sát. Hai người
tách ra khỏi đám đông đi về phía chúng tôi, tiếng bước chân của họ lõm
bõm trên làn nước đọng lại trên mặt đất. Một người là Cyril, tôi nhân ra
ông ta qua cách đôi tay vung vẩy, và một người tôi không quen mặt, uyển
chuyển và vạm vỡ, với làn da nâu của vùng Tây Ấn, đầu cạo nhẵn thín,
hàng lông mày dày như hai làn sóng được vẽ bằng mực đen. Ông ta đang
đánh dấu vào một hồ sơ.
“Katharine J. Stanley?” ông ta lên tiếng khi hai người dừng bước dưới chân
bậc tam cấp. Đó là một lời tuyên bố, không phải một câu hỏi.
Tôi gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.