thân vào những cuộc đời khác một cách thuyết phục. Tôi không phải là một
kẻ lang thang, một kẻ lang bạt hạnh phúc. Tất cả các diền viên lớn đều là
những người như thế, cô biết đấy. Tôi cần một mái nhà. Một gốc rễ bền
chặt” Bà nhìn tôi nhăn mặt. “Và tôi thích tiền. Tốt hơn hay tồi hơn không
rõ, nhưng tôi là một doanh nhân”.
“Một kẻ xoay xở kiến tiền. Roz gọi như vậy. Và nhiều cách gọi khác nữa,
tàn nhẫn hơn nhiều. Cả hai chúng tôi, nếu gộp lại, rất có thể sẽ tạo ra một
nghệ sĩ lớn duy nhất. Tách riêng ra, chúng tôi trở thành một giáo sư và một
doanh nhân. Cả hai đều thành công, nhưng không phải thứ thành công
chúng tôi mơ ước khi còn nhỏ.
“Tôi gặp cô ấy ở Folger vài ngày trước khi cô ấy chết. Tôi đã đưa cho cô ấy
chiếc mũ. Như một hồi ức về quá khứ. Một cây cầu để quay trở lại quá khứ,
tôi đã hi vọng như vậy. Tôi nghĩ cô ấy có thể đặt nó lên chiếc giá để ngắm
nhìn. Nhưng tôi đáng ra phải biết cô ấy sẽ đội nó. Điều này rất có ý nghĩa,
theo kiểu của Roz, vì cô ấy đã từng đội nó khi bắt đầu với sân khấu. Cho dù
đó chỉ là một ca thử vai”.
Sự bắt đầu, tôi thầm nghĩ, và cũng là sự kết thúc của bà.
“Chính nhờ nó mà tôi tìm thấy cô” Athenaide nói.
“Nhờ chiếc mũ sao?”
Bà bật cười. “Không. Cuộc hội thảo ở Folger. Tôi biết cô ấy sẽ có một bài
thuyết trình về Delia Bacon, vậy là tôi cũng tìm đọc về Delia. Cô biết đấy,
chúng tôi đã cạnh tranh với nhau suốt nhiều năm liền. Ăn miếng trả miếng.
Tiến sĩ Sanderson cho tôi xem bức thư của Ophelia gửi Emily Folger ngày
trước khi ông ấy đi gặp cô ở Capitol. Cảnh nấm mồ vẫn còn hiện rõ trong
đầu tôi; và thực ra đó cũng là đầu mối duy nhất tôi có thể giải mã được. Sau
đó ông ấy bị phát hiện ra đã chết, còn bức thư và cô đều biến mất. Tôi liên
hệ với Matthew, lúc đó đang lo phát điên lên cho cô, và chúng tôi bay tới
Stratford chờ đợi. Áp lực với chúng tôi tăng lên, khi cô gọi điện và có vẻ là
cô đã đi đâu đó.
“Đó là lúc tôi quyết định tới chỗ ngôi mộ. Để làm rõ… với kết quả mà cô
đã thấy”.
Chúng tôi cùng nhìn chăm chú vào cuốn nhật kí đang nằm trên bàn hồi lâu.