BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 398

không sợ sự thật, Kate. Tôi sợ các sự kiện. Sự bạo ngược của những sự
kiện nhỏ nhen vụn vặt. Sự thật, với một chữ S viết hoa, là điều cần phải
như vậy. Không chỉ đơn giản là gì, hay đã là gì. Là một người kể chuyện,
một đạo diễn, cô phải biết điều đó”.
Giọng ông ta càng nói càng hùng hồn và cuốn hút hơn. “Cho dù một lá thư
cũ rích nhàu nát có nói gì đi nữa, điều luôn đúng là Shakespeare chính là tất
cả mọi người, một người của công chúng. Không phải là một bá tước hay
một hiệp sĩ, một nữ bá tước hay một bà hoàng, và lạy Chúa, không phải là
đống quan liêu bàn giấy khốn kiếp. Tại sao lại có nhiều người đến thế
không muốn thừa nhận một cậu bé có thể từ tay trắng không chỉ trở nên
xuất sắc, mà là vĩ đại? Nói thế nào đi nữa, chính tôi cũng đã ít nhiều làm
được điều này - đi lên từ một gã trai chân đất tới tước hiệp sĩ trên sân khấu.
Vậy tại sao Shakespeare người Stratford lại không thể trở nên bất tử?”
“Các vở kịch mới quan trọng, Henry. Không phải là xuất thân của ông ấy”.
“Cô sai rồi, Kate. Giống như Abraham Lincoln của các vị trong căn nhà
bằng gỗ của ông ta, câu chuyện của chàng trai người Stratford là một hình
ảnh mình họa có ý nghĩa rất lớn: Thiên tài có thể xuất hiện từ bất cứ đâu.
Bất kì ai cũng có thể trở thành vĩ đại. Shakespeare đã từng giúp tôi thoát
khỏi vũng bùn, và đổi lại tôi đã dùng cả cuộc đời mình tôn vinh ông. Ông
có thể làm điều tương tự cho nhiều người nữa. Ít nhất đó là điều tôi luôn
nghĩ tới. Chính điều đó đã giúp tôi có động lực lần thứ hai, để trở lại với
sân khấu… Khi tôi đã kết thúc với hồn ma người cha của Hamlet, với
Prospero và Lear cũng như Leonidas, huyền thoại của Shakespeare sẽ được
bảo tồn cho một thế hệ nữa. Nếu những kẻ chỉ chăm chăm gom nhặt những
sự kiện vặt vãnh chịu để yên”.
“Ông đang lẫn lộ huyền thoại của Shakespeare với huyền thoại cho chính
mình”.
Ông ta nhìn tôi trách móc. “Tôi đã nghĩ cô sẽ hiểu”.
“Ông nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý với ông?” Vẫn cầm cuốn sách có kẹp bản
thảo vở kịch, tôi đứng vụt dậy. “Ông nghĩ rằng ông ấy sẽ đồng ý?” Tôi hét
lớn, bị thúc đầy bở một cơn giận đang bùng lên. “Chẳng lẽ ông nghĩ rằng
Shakespeare, cho dù ông ấy là ai đi nữa, có thể tán thưởng việc ông đã giết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.