chiếc taxi chuyển bánh. Những ngón tay tôi sốt ruột mân mê món quà của
Roz trong túi áo. Còn bao lâu nữa tôi mới được ở một mình để mở chiếc
hộp?
Một cơn gió nổi lên đẩy mây lướt đi trên bầu trời; mùi khét của vụ cháy
nặng nề vần vũ trên thành phố. Từ cầu Waterloo, tôi thoáng thấy cầu
Millennium phía bên phải, vẫn còn đông chật những người hiếu kỳ. Bên
trái, vòng bánh xe màu xanh không còn phát sáng của Con Mắt London
chầm chậm quay trong màn đêm; xa hơn nữa tòa nhà Quốc hội và tháp Big
Ben long lanh như dát vàng. Chúng tôi vượt qua cầu, hòa vào dòng xe cộ
hối hả của thành phố. Tôi nhổm người trên ghế, mong chiếc taxi lao nhanh
hơn qua các đường phố hẹp. Chúng tôi lên cao dần, quay trở lại rải đất cao
phía bắc London.
Henry ngồi dựa hẳn vào ghế, đôi mắt nhắm hờ quan sát tôi.
“Một bí mật là một loại lời hứa” , ông khẽ nói. “Cũng có thể là một nhà tù”.
Tôi nhìn lại ông. Ông đã đoán ra tới đâu? Tôi có thể tin ông đến mức nào?
Roz đã tin tưởng gửi gắm tôi cho ông, mặc dù có lẽ bà đã không muốn giao
phó cho ông bí mật bà cất giấu trong chiếc hộp.
“Tôi rất hạnh phúc được giúp cô,” ông nói. “Nhưng tôi có giá của mình”.
“Tôi có thể đáp ứng được không?”
“Còn tùy thuộc xem cô có đủ sức tìm ra sự thật hay không?”.
Trước khi kịp đổi ý, tôi lấy chiếc hộp ra khỏi túi áo. “Bà ấy đưa tôi cái này
chiều nay. Và yêu cầu tôi hãy giữ nó an toàn”.
Ông chăm chú ngắm nghía chiếc hộp lấp lánh phản chiếu ánh đèn đường.
Trong giây lát tôi nghĩ ông sẽ chộp lấy nó, nhưng ông chỉ nhích một bên
lông mày lên thú vị khi thấy giấy bọc vẫn còn nguyên nếp gấp. “Sự kiềm
chế đáng phục đấy. Hay cô nghĩ bà ấy muốn hãy giữ nó khỏi chính cô
nữa?”
“Bà Roz cũng nói nếu tôi mở ra, tôi phải đi theo chiếc hộp tới bất cứ đâu”.
Ông thở dài. “Cô bé thân mến, cái chết có thể thay đổi tất cả”.
“Kể cả một lời hứa?”
“Kể cả một lời nguyền”.