BÍ MẬT SHAKESPEARE - Trang 48

Tôi lắc đầu, đưa một ngón tay mân mê quanh rìa cẩn vàng của chiếc trâm.
Chiều hôm đó tôi đã cảm thấy điều gì chẳng lành, nhưng còn mạnh hơn là
cảm giác phấn khích. Tôi đã tìm thấy điều gì đó, bà đã nói vậy. Là cái gì
vậy? Liệu có thông điệp nào liên quan tới khám phá của bà ẩn chứa trong
những hoa bướm và hoa cúc đó? Món trang sức vẫn bướng bỉnh nằm im
lìm trong chiếc hộp.
Chúng tôi rẽ vào con phố nơi tôi ở, với những ngôi nhà thời Victoria bằng
đá xám chen chúc bên nhau. Ngay cả vào một buổi chiều hè nắng ấm, đây
cũng là một trong những phần yên lặng nhất của London; vào lúc hai giờ
sáng, con phố này vắng tanh, chỉ còn tiếng gió rên rỉ trong các góc phố tối,
thổi tung những tán cây, để lại ánh sáng bàng bạc với những bóng cây đung
đưa trên vỉa hè.
Ở cuối phố, những tấm rèm bay tung qua một khung cửa sổ mở toang như
một bóng ma đang uốn lượn trong gió. Tôi chợt nhận ra đó là ngôi nhà
mình đang sống. Cửa sổ căn phòng phía ngoài trông ra phố trong căn hộ
tầng hai của tôi. Cảm giác sợ hãi khiến miệng tôi cứng lại, lạnh ngắt như bị
đông cứng. Tôi đã không để cửa sổ mở.
Khi chúng tôi tới trước ngôi nhà, chiếc taxi đi chậm dần rồi dừng lại. Qua ô
cửa sổ, những chiếc bóng xoắn lại theo cơn gió, và tôi lại nhìn thấy kẻ bí ẩn
đó lần thứ hai trong đêm, một bóng người sẫm màu hơn cả bóng tối đang
bao quanh nó - không hẳn là một bóng người, đúng hơn là một lỗ đen trống
rỗng có hình dáng của một con người.
“Lái xe đi ngay” , tôi thì thầm.
“Nhưng…”
“Đi tiếp ngay”.

7

Khi xe chạy tới cuối đường, tôi ngoái lại nhìn. Không thấy tấm rèm cửa đâu
nữa; ánh trăng lấp lánh trên khung cửa sổ. Không thấy bóng người nào
trong nhà. Có phải tôi mơ không? Tay tôi nắm chặt lấy chiếc hộp đựng cây
trâm cài áo.
“Vậy là cô cũng không muốn về nhà?” người lái taxi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.