BÍ MẬT TÀU NGẦM ECSOPLORA - Trang 18

- Có lẽ tuần sau, tôi phải mời anh vào rừng đi săn cùng với chúng tôi

mới được! Làm việc, nghiên cứu nhiều quá cũng phải có lúc giải trí cho
tinh thần sảng khoái chứ!

Bi-ốt-ghe sung sướng nhìn vị ân nhân của mình, lòng đầy cảm kích

biết ơn, bữa tiệc tối hôm đó, Bi-ốt-ghe ăn thấy rất ngon miệng. Qua câu
chuyện với Phôn Phiu-xten-be trong bữa tiệc, Bi-ốt-ghe càng hiểu thêm
hoàng thân vốn là người nhìn xa trông rộng. Chính hoàng thân cũng đã nói
với mấy người ngồi uống rượu:

- Việc chế tạo vàng không thể tiến hành trong ngày một, ngày hai

được. Công việc phải tính từng năm là ít.

Nghe thấy vậy, Bi-ốt-ghe càng cảm thấy hạnh phúc khi được nghiên

cứu thí nghiệm dưới sự bảo trợ của một vị hoàng thân am tường, biết người
biết của.

Năm năm trời đằng đẵng trôi qua... Hàng ngày Bi-ốt-ghe hầu như

không mấy khi rời khỏi phòng thí nghiệm. Hình như trước tấm lòng tốt của
Phôn Phiu-xten-be, Bi-ốt-ghe, càng say mê nghiên cứu.

Sáu năm...

Tám năm...

Mười năm trời sống trong lâu đài, sáng nay Bi-ốt-ghe rửa mặt, soi

mình trước gương, anh thật không ngờ cằm mình đã mọc đầy râu. Người
hầu trong lâu đài mang món ăn điểm tâm đến cho anh. Trong lúc ngồi uống
nước chè ở bàn, Bi-ốt-ghe nghe tiếng hoàng thân phu nhân từ trên lầu cao
vọng xuống lõm bõm:

- Mười năm trời rồi... vàng vẫn chẳng thấy đâu... Mà ngày nào cũng

phải cung phụng như một ông hoàng... 

Thật ra không phải chỉ hôm nay mà đã gần một năm nay, sống mãi ở

đây thỉnh thoảng Bi-ốt-ghe vẫn nghe thấy lời ra tiếng vào về mình. Nào là
“nuôi loại người ấy chỉ tốn cơm” nào là “Đó chẳng qua chỉ là một tên lừa
đảo!”. Trước những lời bàn tán này. Bi-ốt-ghe không phải là không suy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.