BÍ MẬT TÀU NGẦM ECSOPLORA - Trang 185

- Điều này giá ngài đại tá cho chúng tôi biết sớm thì hơn! - Rô-bớc

đứng dậy nói - có lẽ sau đây chúng tôi sẽ trao Van-te cho tòa án quân sự để
các ngài tùy cơ xử lý. Giờ chúng ta hãy đến thăm lão một tí.

Khi ba người tới phòng giam Van-te thì đã thấy Van-te nằm sóng soài

dưới sàn xi măng, trán bị rách, mép bên phải đang rỉ ra một dòng máu đỏ.
Cạnh đó là một tên to lớn mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang thở phì phò có lẽ vì
hắn đã quá dốc sức trong việc tra tấn vừa rồi.

Mắc Hin-đớc-len hơi choáng người đi. Một ý nghĩ lướt qua rất nhanh

trong đầu viên đại tá Anh: “Không khéo hỏng hết mất”.

Tên to lớn thấy Rô-bớc tới thì vội vàng đứng dậy. Hắn lấy tay lau mồ

hôi trán rồi sờ sờ vào đầu một cái roi da như sửa soạn cho một trận tra tấn
mới.

- Tôi đã dặn anh thế nào, “diều hâu”? Phải nhẹ tay một chút chứ! - Rô-

bớc càu nhàu - Nếu lão làm sao anh đừng trách!

Tên “diều hâu” vội xách một xô nước đổ ào vào đầu, vào mặt Van-te.

Van-te hơi hé mắt nhìn rồi lại nhắm nghiền lại thiếp đi.

Mắc Hin-đớc-len khinh bỉ nói với tên “diều hâu”:

- Anh nên nhớ là cái đầu của lão ta còn có ích hơn cái đầu của anh ít ra

là mười lần.

Tên “diều hâu” không nói không rằng lại lấy luôn một xô nước nữa đổ

ào lên khắp người Van-te...

...Van-te tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một chiếc giường đệm trắng

tinh thoang thoảng mùi nước hoa. Hắn không tin là chuyện có thật. Cứ ngỡ
nằm mê, Van-te sờ tay xuống đệm xem liệu có phải là cái ổ rơm trong nhà
giam không thì thật quả đúng là một tấm đệm mút. Van-te khẽ đưa mắt nhìn
ra xung quanh: căn phòng nhỏ nhắn này không phải là phòng giam, cũng
không phải phòng bệnh mà có lẽ là một phòng ngủ nhỏ nhắn trong một
ngôi biệt thự nào đó nên thỉnh thoảng có tiếng đàn dương cầm vọng sang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.