BÍ MẬT TÀU NGẦM ECSOPLORA - Trang 44

- Ông sống chưa đủ sung sướng hay sao? Hoàng đế Áp-gút-xtơ trọng

đãi ông như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Ít ra ông cũng trả lời tôi lấy một
tiếng cho tôi biết chứ!

Bi-ốt-ghe nói chậm rãi song dõng dạc:

- Tôi muốn phục vụ nhân dân quê hương tôi chứ không muốn phục vụ

cho riêng ai.

Bá tước Xiếc-gao-den cười khẩy chỉ tay vào một chiếc giá treo cổ mạ

vàng mới dựng ở cuối lâu đài:

- Số phận của bọn giả kim thuật lừa đảo đã được định sẵn. Dù sao thì

ông vẫn sướng hơn kẻ khác: treo cổ dưới giá mạ vàng.

Bi-ốt-ghe nhìn cái giá treo cổ không hề sợ hãi. Xiếc-gao-den nói tiếp:

- Trước khi bước lên giá treo cổ, ông có thể sống thêm ít ngày nữa! -

Đột ngột Xiếc-gao-den quát tên lính. - Dẫn hắn đi!

Vừa về đến nhà giam thì Bi-ốt-ghe ngã gục xuống vì mệt mỏi, toàn

thân giá lạnh như vừa được vớt dưới băng giá lên. Câu nói lúc nãy của
Xiếc-gao-gien như một gáo nước lạnh dội vào người làm ông choáng váng.
Hóa ra Đi-xmắc chẳng qua cũng chỉ là một tên bá tước, một tên gián điệp
lừa lọc. Điều này nghĩ kỹ hoàn toàn đúng. Hắn ta chẳng qua cũng cùng một
giuộc với Xiếc-gao-den. Trong khi Bi-ốt-ghe lại muốn hiến trí tuệ cho cả
dân tộc mình. Mệt mỏi, chán chường, Bi-ốt-ghe bị ốm nặng, mê man không
biết gì. Ông cảm thấy sức khỏe của mình mỗi lúc một giảm sút. Một ngày
nào đó, có lẽ cũng không xa, ông sẽ nhắm mắt nằm xuống.

Mỗi khi tỉnh ông đều nghĩ có nên mang bí mật làm đồ sứ lên thiên

đường hay không? Ông thấy không thể như thế được.

Phải truyền lại bí mật này cho nhân dân, cho người đời sau mới được.

Nhưng truyền cho ai bây giờ? Đi-xmắc là một bài học đau đớn cho ông.
Ông không thể hướng về những kẻ như Đi-xmắc. Cơ-rít-tốp Hôn-gơ
chăng? Rõ ràng bác ấy là người giúp việc gần gũi của mình trong việc
nghiên cứu về đồ sứ nhưng liệu bác ta có xứng đáng để ta truyền lại cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.