BÍ MẬT TÀU NGẦM ECSOPLORA - Trang 47

Chỉ riêng một châu Âu, thép của Bỉ, của Đức, của Bô-he-mơ, của Ý, của
Tây Ban Nha… thiếu gì những cái họ hay họ giỏi hơn mình.

- Thật là một ý kiến hay! Phô-lê nắm chặt lấy tay người khách hỏi. -

Chẳng hay ông tên là gì ạ?

Người khách khẽ nhíu lông mi đen nhánh lại, lim dim cặp mắt xanh

biếc mỉm cười nói:

- Ông chỉ cần biết tôi là một người Anh! Thế là đủ.

Khách nói xong, đứng dậy cáo từ ra đi.

Phô-lê tiễn ra tận cửa, đưa mặt nhìn theo mãi. Cho tới khi người đó đi

khuất hẳn sau dàn nho nhà bác Lê-ông Ôn-tơ mới thôi. Nghe giọng nói và
nhất là nhìn mái tóc sẫm cùng với đôi mắt xanh. Phô-lê đoán chừng ông
khách lạ này có lẽ thuộc giống người Xen-tơ ở miền Coóc-uên, một quận
phía Tây nước Anh.

Câu nói của người khách lạ không khỏi làm Phô-lê suy nghĩ. Gần như

suốt đêm đó, anh ta không ngủ được.

Sang châu Âu? Bỏ lại cả xưởng rèn: không sao cả! Có được thứ thép

tốt thì chẳng lo sống nghèo khổ. Nhưng bỏ cả vợ, con ra đi biết bao giờ cho
học được nghề? Phô-lê trằn trọc mãi. Mãi gần sáng, anh mới đánh thức vợ
dậy để bàn cho kỹ. Chị vợ hiền lành chỉ một mực đáp:

- Tùy anh, anh suy nghĩ cho chín đi rồi muốn làm thế nào thì làm.

Sáng nay Phô-lê từ biệt vợ con bè bạn lên đường. Chân đi đất, đầu trần

không mũ, Phô-lê mặc một bộ quần áo rách vá ở hai đầu gối, anh cười rồi
vui vẻ nói với mọi người:

- Thế nào, các bạn thử xem tôi đã giống một người hát rong chưa?

Nói xong Phô-lê cắp cây đàn vào nách lên đường.

Tối hôm đó, dừng chân tại một quán trọ bên đường, Phô-lê vẫn không

ngủ được mặc dầu cả ngày anh đi đã mệt. Anh thấy nhớ nhà một cách lạ
lùng: từ xưởng rèn, tiếng bệ thổi phì phò, tiếng búa đập xuống đe chan chát,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.