BÍ MẬT TÀU NGẦM ECSOPLORA - Trang 54

Phô-lê vội hỏi:

- Thế theo bác thì còn loại thép ở đâu tốt nữa?

Ê-xê-ki-en gật gù:

- Theo tôi thì nước Đức từ xưa đến nay vốn có trình độ kỹ nghệ cao.

Nhất định là thép của họ phải tốt.

Những câu nói của Ê-xê-ki-en không khỏi làm Phô-lê suy nghĩ. Không

khéo lại phải sang Đức một chuyến mới được.

Theo như Phô-lê ngẫm nghĩ thì một khi đi học nghề, nếu không có

sáng tạo thêm thì nghề mình làm giỏi mấy cũng khó có thể bằng thầy được.
Nếu sau này thứ thép Anh có tốt bằng thép Bỉ thì chưa chắc đã có thể cạnh
tranh được với thép Bỉ. Và Phô-lê sang Đức.

*

Miền Rua đây rồi!

Phô-lê đi mãi và có cảm tưởng đúng là mình lạc vào xứ than: chỗ nào

cũng giếng than, núi than, chỗ nào cũng ống khói tỏa mù mịt khắp trời.

Hết Đoóc-mun rồi đến Bô-sum, Bu-e, Et-xen, Đuy-xen-đoóc-phơ…

Phô-lê tưởng tới Đui-dơ-bua, một hải cảng trên sông Ranh chắc sẽ dễ chịu
hơn ở đây bụi than cũng bay mù trời…

Đui-dơ-bua, thành phố chính của cả miền Rua này chính là nơi Phô-lê

cần dừng chân lại để tìm thầy học nghề.

Với cây đàn của mình, Phô-lê dễ dàng làm quen được với một anh thợ

Đức tên là Oen-lơ-béc. Ngay từ hôm đầu, Oen-lơ-béc đã bảo Phô-lê:

- Người Đức vốn yêu âm nhạc.

Phô-lê đáp luôn:

- Người Anh vốn quý loại thép tốt, đấy mới chỉ là ý kiến của cá nhân

tôi lúc này.

Sau đó Phô-lê rủ rỉ tâm sự với bạn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.