BÍ MẬT TÀU NGẦM ECSOPLORA - Trang 58

Vừa lúc đó có tiếng người đi vào. Thì ra Oen-lơ-béc. Oen-lơ-béc đưa

cho Phô-lê một cái hộp nhỏ và nói khẽ vào tai:

- Thời gian nung: bắt buộc anh phải cố nhớ lấy, còn đây là hai thứ

thuốc để tôi.

Oen-lơ-béc vừa đi khỏi, Phô-lê vội vã đóng cửa lại. Anh mở cái hộp ra

xem thì thấy một loại dầu máy, một loại muối khi nấu chảy giữ ở nhiệt độ
bốn, năm mươi độ.

*

Phô-lê lại tới được Tua-ranh, một trong ba thành phố lớn nhất của

nước Ý. Đây là một miền phì nhiêu giàu có của nước Ý. Xa xa, dãy núi An-
pơ đang cố vươn cao những đỉnh trắng tuyết lấp lánh. Ở đây có những vải
vóc, tơ lụa, hàng dệt khá đẹp rồi giấy, thực phẩm, nhưng thứ mà Phô-lê cần
lại không phải là những mặt hàng trưng bày nhan nhản ở đây.

Với kinh nghiệm của hai chuyến đi trước, Phô-lê lọt được vào làm

việc trong một xưởng luyện thép ở Tua-ranh. Lần này Phô-lê tỏ ra khôn
ngoan hơn: trong khi học tập, thu thập những điều bổ ích nhất về kỹ thuật
luyện thép ở vùng Bắc Ý này, Phô-lê đã chuẩn bị sẵn để khi cần thiết sẽ
khăn gói lên đường sang Tây Ban Nha.

Và Tây Ban Nha, đất nước đã một thời tung hoành trên các đại dương

với những hạm đội vô địch, đất nước ấy cũng là đất nước của sắt, thép,
súng đạn.

Phô-lê tới thủ đô Ma-đơ-rít vào đúng dịp lễ Pác-cơ. Vào cái quãng

cuối tháng ba đầu tháng tư này thủ đô Tây Ban Nha như vắng lặng hẳn đi:
các cơ quan và cả hiệu buôn đều đóng cửa im ỉm. Mọi người dân ở đây như
dồn cả vào nhà thờ, nến cháy lung linh soi rõ khuôn mặt những con chiên
đang hướng về phía đức chúa Giê-su lầm rầm cầu nguyện.

Đi chỗ nào, Phô-lê cũng đụng phải các cố đạo và bà sơ… Trong khi

các con chiên kéo nhau cả về quảng trường Puy-éc-ta-đen-xôn, trung tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.