BÍ MẬT TÀU NGẦM ECSOPLORA - Trang 60

Dừng chân bên bờ sông Thêm-dơ, Phô-lê khẽ cúi xuống soi mình nhìn

dòng nước: nom anh có già đi thật, nước da nâu hồng, mái tóc vàng không
còn óng đẹp như xưa. Anh quờ tay sang bên cạnh khẽ đụng phải cây đàn đã
cũ, mặt đàn có chỗ đã rạn nứt. Vỏ hộp đàn mất hẳn màu nâu bóng: giờ đã
xây xát: Giá không có ít sơn gắn lại thì chưa chừng hộp đàn đã vỡ tan từ lâu
rồi.

Phô-lê không khỏi chạnh lòng nhớ nhà, anh vớ lấy cây đàn khẽ kéo

một bài dân ca cổ. Chiều hôm đó, dừng chân tại một quán nhỏ bên đường,
Phô-lê mua lấy ít lương thực dự trữ rồi anh lại rảo bước ra đi…

… U-oóc-sét-téc-sai-rơ kia rồi! Tim Phô-lê đập thình thịch… Anh nhớ

tới bá tước Giêm Tuýt-lo ở Ấn Độ về, rồi Ê-đi Hây-li ở Nam Phi về, xe cộ
chất đầy hòm xiểng vàng bạc châu báu. Còn anh, ngoài cây đàn ra không
có lấy một đồng tiền vàng nào. Của đáng tội anh có đem về được năm mẩu
thép mẫu lấy từ năm nước đã đi qua. Thế thôi! Ngay cả bộ quần áo anh mặc
trên người cũng không còn lành lặn.

Xtua-bơ-rít-giơ kia rồi!

Người đầu tiên nom thấy Phô-lê là Phát-xtơ, một bạn cũ cùng học thời

nhỏ.

- Trời! Tôi cứ ngỡ anh không có dịp quay về đây nữa! - Phát-xtơ ôm

chầm lấy bạn hôn lấy hôn để, bộ râu rậm của anh chạm cả vào má Phô-lê.

- Nhất định là phải về chứ! Phô-lê nói - Còn vợ, con tôi, còn bạn bè tôi

nữa chứ!

Phát-xtơ dừng lại một bước để ngắm bạn cho kỹ rồi hỏi:

- Thế nào, sau mấy năm chu du thiên hạ như vậy, anh đã đem được gì

về nào?

- Vàng bạc châu báu thì không có nhưng… Phô-lê chỉ vào hai cánh tay

và đầu mình nói - Khối óc và bàn tay. Rồi đây tôi tin rằng thứ thép Anh của
chúng ta nhất định sẽ nổi tiếng trên thế giới.

Chợt có tiếng kêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.